Chương trước
Chương sau
Gần sắp đến tết Nguyên Đán, bởi vì Chu gia cha mẹ đi sớm, cho nên Lâm gia dự định mời con gái và con rể về nhà ăn tết, hơn nửa năm nay là năm đầu tiên Tư Vân về nhà.

Lâm Tiêu đã lấy được bằng lái xe nên sáng sớm đã đến trại nuôi heo.

Vốn dĩ anh ta nghĩ chuyện này nên nói với em gái thì tốt hơn, nhưng mẹ anh ta nói rằng anh rể là chủ gia đình, cái gì cũng nói với con gái mà không nói với anh, cũng không được tốt.

Truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.

Mặc dù nói cha mẹ của Chu Thuật Hoài đều đã mất nhưng việc đến nhà mẹ vợ đón Tết cũng không sao cả.

Nhưng điều đó cũng phụ thuộc vào ý kiến ​​của anh.

Cho nên Lâm Tiêu buổi sáng đến giao hàng, thuận tiện nói với Chu Thuật Hoài chuyện này.

Anh ta kỳ thực rất biết ơn Chu Thuật Hoài, nếu không có anh, chắc anh ta vẫn đang làm việc cực nhọc ở trong trấn, làm sao có thể có được công việc nhẹ nhàng như vậy, mỗi ngày chỉ giao hàng.

Mặc dù nói là em rể của mình, nhưng ở trước mặt của Chu Thuật Hoài, Lâm Tiêu luôn cảm thấy anh có một loại khí thế không giận tự uy, làm cho người ta không tự chủ được muốn nghe anh.

Những người dưới quyền anh cũng rất hòa đồng, không như những công trường trước kia đâm sau lưng tôi và tôi đâm anh để cướp việc.

Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Thuật Hoài, Lâm Tiêu còn có chút lo lắng cho em gái mình.

Dù sao lúc Chu Thuật Hoài nghiêm mặt, ngay cả anh ta một người đàn ông cao 1,8 mét cũng cảm thấy đáng sợ.

Nhưng mà sau khi tiếp xúc mới phát hiện, Chu lão đại chỉ lớn lên như vậy.

Trên thực tế, anh dễ hòa đồng hơn bất kỳ ai khác.

Cũng rất tốt với em gái.

Anh ta cảm thấy lo lắng là hoàn toàn không cần thiết.

Sau khi nói chuyện xong với Chu Thuật Hoài về chuyện này, anh lại nói thêm: "Mẹ tôi nói năm nay Vân Vân mới về, chưa tiếp xúc nhiều vơi người trong nhà. Chúng ta hãy ăn mừng năm mới thật vui vẻ và hòa hợp cũng có thể ở chung nhiều một chút."

Chu Thuật Hoài ngồi ở bên cạnh anh ta, trầm mặc một hồi.

Những năm trước họ ăn Tết ở nhà, tuy nói là Tết nhưng thực ra anh vẫn bận rộn.

Đúng là chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Những năm trước đây, ngôi nhà rất vắng vẻ.

Anh cũng chỉ là cùng bọn nhỏ ăn cơm tối rồi tiếp tục bận rộn.

Không có sự mong đợi hay bất ngờ gì.

Nhưng năm nay, không hiểu tại sao, tâm trạng của anh lại khác.

Lại cũng có chút chờ mong.

Ba đứa nhỏ cũng thích Lâm gia.

Năm nay lại có mẹ, chắc chắn hạnh phúc hơn những năm trước.

Điều mà Tư Vân thay đổi không chỉ là tâm trạng của một vài đứa trẻ.

Còn có anh.

Nghĩ đến đây, Chu Thuật Hoài không chút do dự gật đầu.

Nói đến, muốn đến nhà mẹ vợ mừng năm mới, cũng phải chuẩn bị nhiều thứ.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên mình đến nhà mẹ vợ đón năm mới.

Thấy anh gật đầu, Lâm Tiêu cũng vui vẻ.

"Thật tốt, năm nay cuối cùng cũng có thể qua năm mới tốt lành rồi."

Năm ngoái tuy rằng cũng không tệ, nhưng người trong nhà vì cung cấp cho Lâm Tư Tư đi học, đập nồi bán sắt, lễ mừng năm mới đều không nỡ ăn một bữa thịt.

Anh ta ngay cả lễ mừng năm mới cũng không thể về nhà, phải ở bên ngoài làm việc, đơn giản là thời gian đó làm việc, tiền công gấp đôi bình thường.Lâm Tiêu cũng đã lâu không có một năm tốt lành.Từ sau khi Tư Vân về nhà, tình huống trong nhà thay đổi không ít.

Ba ngàn đồng đã tìm về, bọn họ không còn cần phải lo lắng về số tiền nữa.

Mình cũng có công việc ổn định, dưới sự giúp đỡ của em rể, thi được bằng lái xe tải.

Mẹ và vợ, mỗi ngày làm chút đồ ăn cũng có một khoản thu nhập không nhỏ.

Mọi thứ đang trở nên tốt hơn.

Mẹ nói, cứ tiếp tục như vậy, ngày sau có thể đưa hai em trai lên đại học.

Lâm Tiêu trên mặt, tràn ngập đối sinh hoạt chờ mong.

Chu Thuật Hoài liếc mắt nhìn anh ta một cái.Thu hồi ánh mắt.

Xem ra, người Tư Vân ảnh hưởng, cũng không chỉ có một nhà bọn họ.**

"Anh Chu, Lý Gia Minh này thật sự không ra gì, trước đó anh bảo tôi nhìn chằm chằm anh ta, tôi nhìn thấy anh ta vào khách sạn với một người phụ nữ, không phải tôi muốn nói gì về em gái anh nhưng mà người đàn ông như vậy có đáng để em gái anh muốn sống muốn chết như vậy không?"

"Nhưng mà cũng thật kỳ quái, mấy ngày nay cũng không thấy em gái anh đi ra cửa."

Trong xưởng sửa chữa ô tô, Tiểu Béo đưa cho Chu Thuật Hoài một điếu thuốc, vẻ mặt không nói nên lời.

Chu Thuật Hoài nhận lấy, châm lửa, đầu ngón tay kẹp lấy.

Nghe đến đây, anh cũng không nói gì.

"Anh mặc kệ chuyện này sao?" Tiểu Béo thấy mặt anh không chút thay đổi, lại nhịn không được hỏi một câu.

Lúc trước khi lão đại bảo cậu ta tìm người đi điều tra Lý Gia Minh, cậu ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Năm nay cậu ta đã gặp anh ta hai lần, phát hiện này nam nhân thật đúng là trong ngoài không đồng nhất thực.

Nếu không phải cậu ta tận mắt nhìn thấy, cậu ta cũng sẽ không thể nào ngờ rằng đối phương là người như vậy.

Năm đó Chu Đình Đình muốn chết muốn sống gả cho đối phương, cậu ta còn cảm thấy người này rất tốt, bộ dạng tạm được, lại có công việc, còn là người thành phố, Chu Đình Đình người ta theo đuổi cuộc sống trong thành phố cũng không có gì kỳ quái.

Lúc đó không hiểu sao lão đại lại không đồng ý.

Bây giờ cậu ta mới phát hiện, đôi mắt này của lão đại thật sự rất tinh ý.

Chỉ cần liếc nhìn một cái liền có thể thấy Lý Gia Minh không phải người tốt.

Chu Đình Đình thật sự rất ngu ngốc, rõ ràng là em gái của lão đại, ngay cả một phần trăm thông minh cũng không di truyền được, nếu không phải anh cố tình chỉ dẫn, nói không chừng người phụ nữ này cũng không biết chồng của mình ngoại tình.

Nhưng đó không phải là điều khiến Tiểu Béo cạn lời nhất.

Vì nể mặt anh Hoài, cậu ta giúp Chu Đình Đình hai lần.

Nhưng cô ta không những không ly hôn mà còn muốn lợi dụng Chu gia để kiềm chế Lý Gia Minh, nghĩ rằng chỉ cần Chu gia giúp đỡ cô ta thì cô ta mới có thể bảo đảm được địa vị của mình trong Lý gia.

Sống chết cũng không muốn ly hôn.

Mấy ngày hôm trước, lão đại nói Lý gia Minh có thể đã ra tay đánh Chu Đình Đình, cậu ta mới cẩn thận điều tra một chút.

Khá lắm, không tra không biết, vừa tra đã giật nảy mình.

Lý Gia Minh này thực sự lại có quan hệ với một người phụ nữ khác.

Về phần Chu Đình Đình, đoán chừng là bị giam lỏng ở nhà.

Vốn dĩ cậu ta muốn báo cảnh sát, nhưng lão đại nói cứ mặc kệ.

Phải để cho Chu Đình Đình chịu chút đau khổ.

Nếu như vậy, cô ta vẫn khăng khăng một mực vậy thì tùy cô ta.

Tiểu Béo cũng vô cùng cảm khái.

Chu Đình Đình sao lại tìm đường chết như vậy chứ."Ừ, nói sau."

Chu Thuật Hoài hít một hơi thuốc lá, mặt mày thâm trầm, giọng nói lạnh lùng: "Nó nên bị như vậy."

Tiểu Béo bĩu môi.

"Cũng đúng, những chuyện lúc trước cô ta làm với chị dâu cũng qua không phải người, cũng nên để cho cô ta chịu một chút đau khổ."

"Tết năm nay có muốn ra ngoài không, mọi người tụ tập?"

Chu Thuật Hoài đứng thẳng người: "Không được.""Lão đại, chúng ta đã một năm không gặp nhau, lần trước lão Vu gọi điện cho anh cũng không đồng ý."

Chu Thuật Hoài liếc cậu ta một cái, hiếm hoi đưa ra một lời giải thích: "Phải về về nhà mẹ đẻ của Vân Vân đón năm mới với cô ấy."

D Nói xong, anh thu ánh mắt lại, dập điếu thuốc trên đầu ngón tay: "Nếu có nhiều thời gian rảnh rỗi thì hãy kiếm một người vợ đi. Cậu cũng đủ tuổi rồi."Tiểu Béo: "?" Đoạt măng nột.

Tìm được được vợ thì anh rất ghê gớm sao.

Cả ngày cứ vợ vợ.

Cuối cùng cậu ta cũng hiểu được vẻ mặt táo bón của lão Vu lúc đó là chuyện gì xảy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.