157Chu Trạch Hàn cũng không có chú ý biểu cảm của anh cậu nhóc là gì, hai tay nắm lấy dây đeo của ba lô của mình, tung tăng nhảy nhót chạy về phía cửa lớn.“Mẹ, em gái, con về rồi~”Nghe được âm thanh, Oánh Oánh ở trên sô pha ôm gấu nhỏ xem TV lập tức như cá chạch từ phía trên trượt xuống, giẫm dép lê tí tách chạy ra.Tuy rằng cô bé không biết anh trai, nhưng là Chu Trạch Đông Chu Trạch Hàn là hai người cô bé ở chung nhiều nhất trong cuộc đời ngắn ngủi.Bình thường cô nhóc nhỏ ở nhà một mình, ngoại trừ ăn cơm chính là ngủ, nhàm chán liền cùng Đại Hoàng chơi.Cuộc sống bị nhốt trong nhà đối với một đứa trẻ mà nói, cũng là vô cùng khô khan nhàm chán.Chuyện mong đợi nhất mỗi ngày, chính là chờ hai anh trai tan học về nhà.Bởi vì chỉ có các anh trai về nhà, mới có người nói chuyện với cô bé.Cô bé mới không cô đơn như vậy.Chu Trạch Hàn một tay đem đồ vật đang ôm trong lồng ngục vứt xuống đất, lau lau bùn trên tay, đưa hai tay chờ đợi em gái nhào vào trong lòng mình.Em gái nghe được âm thanh của mình vui vẻ như vậy, nhất định là rất nhớ người anh trai này.Rốt cuộc em gái đã cả đêm không trở về.Chu Trạch Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của em gái, khóe miệng cười mở rộng, lộ ra một cái kẽ răng lớn.Đến đây đi đến đây đi.Nhưng mà Oánh Oánh giống như không có nhìn thấy cậu nhóc, trực tiếp đi vòng qua cậu nhóc.Chu Trạch Hàn: “…”Cậu nhóc cứng ngắc xoay đầu, nhìn em gái vọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-lay-chu-trai-heo/3599164/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.