🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
138Mặc dù cha Lâm rất tức giận với gia đình của mình, nhưng ít nhất cũng ôm một tia hy vọng, nhưng sau khi nghe được lời của bọn họ không những không biết sai ngược lại còn đổ lỗi cho người nhà của mình, trái tim lập tức băng giá.

Không có nhìn về phía một nhà, ngược lại là đầy mặt phong sương nhìn về phía mấy cái cảnh sát, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, chuyện này có cách gì giải quyết không?”

Một người cảnh sát ôn hòa nói: “Một, các anh giải quyết riêng, không cần chúng tôi tham gia. Hai, đi theo trình tự pháp lý, mặc dù nói bọn họ là người thân của anh, nhưng nhân chứng vật chứng đều ở đây, chuyện này vẫn rất dễ xử lý, phạt tiền hoặc ngồi tù đều có thể.”

Nghe nói phải ngồi tù và phạt tiền, vẻ mặt của người nhà Lâm gia trong nháy mắt không giữ được.

Nhưng càng làm cho bọn họ không thể tin chính là, lão nhị luôn luôn tính cách nhu nhược lại dám làm ra quyết định như vậy trước mặt bọn họ!

Hắn đây là phản thiên!

Bà cụ Lâm là một người phụ nữ quê mùa dốt nát, căn bản bà ta không hiểu cảnh sát nói gì, dù sao theo bà ta, những gì cháu gái nói là đúng, cả nhà xuất hiện chút mâu thuẫn, cãi nhau ầm ĩ là chuyện hết sức bình thường, sao lại phải ngồi tù bồi thường tiền chứ.

Bà ta giáo huấn con trai và con dâu mình còn phải ngồi tù, còn có thiên lý hay không.

Rất nhanh phản ứng lại, vươn cổ kêu lên.

“Tôi giáo huấn con tôi con dâu, liên quan gì đến các người, dựa vào cái gì muốn chúng ta bồi thường tiền ngồi tù, chẳng lẽ các người không có bị cha mẹ nhà mình đánh qua sao?"

Bà già dứt lời, con trai của bà ta Lâm đại bá đứng dậy: “Còn bồi thường tiền, vốn chính là nhà của lão nhị không hiếu thuận trước, tôi là đại ca dạy dỗ một chút cũng là chuyện nên làm, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, muốn bồi thường tiền cũng là bọn họ bồi thường!”

Trong bệnh viện người đến người đi, cả nhà lớn tiếng, hơn nữa còn có cảnh sát vây quanh, người chung quanh đều tò mò dò xét ánh mắt.

Nghe nói như thế, mới biết là tranh chấp gia đình.Bọn họ những chỗ này, nhà ai không có chút vấn đề, cãi nhau ầm ĩ.

Nhưng là mặc kệ nhiều nghiêm trọng, mọi người đều là khuyên giải không được đầy đủ phân.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người tố cáo cha mẹ đại ca nhà mình lên cục cảnh sát.

Giật mình đồng thời, lại có chút xem thường.

Dù sao đi nữa, đó cũng là người thân của mình.

Náo loạn thành như vậy cũng thật sự là quá đáng.

Tư Vân cười lạnh nhìn về phía mẹ con bà cụ Lâm, lập tức ánh mắt rơi xuống phía sau len lén trốn tránh Lâm Vĩ chột dạ.

Ánh mắt của gã ta thỉnh thoảng nhìn lén mẹ của gã ta Vương Thúy, vừa nhìn chính là có tật giật mình.“Ông nói đúng, ông là anh trai dạy dỗ em trai một chút không sai, bà làm mẹ dạy dỗ con trai con dâu cũng không sai, nhưng tôi chưa từng nghe nói qua, làm cháu trai cũng có thể động thủ đánh chú hai thím của mình.”

“Con trai ông làm vỡ đầu mẹ tôi, khâu hơn mười mũi, bây giờ còn bảo chúng tôi bồi thường tiền, tôi thật đúng là kiến thức, muốn tiền, được, đến, tôi cho các người tiền.”

Cô kéo Lâm Vĩ ở phía sau, một chân đá qua.Lâm Vĩ không hề phòng bị, người lại lớn lên giống như khỉ, bị Tư Vân một chân đá vào đầu gối, lập tức liền quỳ xuống.

Tất cả mọi người xung quanh đều ngây dại, Vương Thúy trước phản ứng kịp, nhìn con trai của mình bị đánh, thét chói tai ra tiếng: “Tiện nhân! Cô dám đánh con trai con trai tôi!”

Nhưng mà bà ta còn chưa vung lên một cái tát, đã bị thân hình cao lớn Chu Thuật Hoài đứng ở bên cạnh Tư Vân chặn lại, lông mày rậm của anh nhíu lại, ánh mắt không vui.

Tiện tay vung lên, trực tiếp đem Vương Thúy vung ra thật xa, ngã xuống đất.

Tư Vân cười lạnh một tiếng: “Làm gì, đương nhiên là giáo huấn em trai. Bà giáo huấn cha mẹ tôi là nên, tôi làm chị giáo huấn em trai không phải cũng nên sao? Bà kích động như vậy làm gì, bà không phải là muốn tiền sao, cái này còn không đơn giản, chờ tôi đánh con trai bà tàn phế, các người muốn bao nhiêu tiền em đều cho các người.”

Nói xong, một chân lại hung hăng đạp vào bụng của Lâm Vĩ một cái.

Người xung quanh theo bản năng khép chân lại, trợn mắt há hốc mồm.

Lâm Vĩ Nhân lớn lên mới một mét sáu mấy, cũng không cao bằng Tư Vân, hơn nữa người gầy bình thường hết ăn lại nằm, thân thể thiếu hụt, lúc này bị đau lăn lộn trên mặt đất.

Người hai mươi mấy tuổi khóc lên, vừa khóc vừa mắng: “A! Tiện nhân cô, đau chết lão tử rồi!”

Vương Thúy nghe được tiếng kêu rên của con trai, trái tim đều muốn tan nát.

Bò dậy muốn đi ngăn cản, nhưng nhìn thấy thân hình cao lớn Chu Thuật Hoài, bị dọa sợ.

Bà ta quay đầu lại nhìn về phía chồng mình, tức giận nhéo ông ta một cái: “ông còn ngẩn người ở đó làm gì, không thấy con trai ông đang bị đánh sao, mau ngăn cô ta lại, ông muốn chờ tới khi con trai ông bị đánh chết sao!”

Lâm đại bá mới kịp thời phản ứng, nhưng nhưng nhìn Chu Thuật Hoài đang chặn ở phía sau của Tư Vân, cũng sợ hãi.

Con của ông ta lớn lên không cao, hoàn toàn bởi vì gien của ông ta không tốt, vóc dáng không tới một mét bảy, đứng ở trước mặt của Chu Thuật Hoài, còn chưa cao tới bả vai của nha, nắm tay kia lớp gần bằng cái trán của ông ta, chỉ mới nhìn thôi đã bị dọa chết.

Vừa vợ ông ta bị anh nhẹ nhàng vung lên một cái, liền bay ra ngoài.

Ông ta còn không khỏe bằng vợ của mình, đi qua không phải bị một quyền đánh chết?

Ông ta không dám đi, nhưng lại lo lắng con trai thật sự xảy ra chuyện, chỉ có thể sốt ruột cách thật xa kêu: “Cô, Tư Vân, cô dừng lại cho lão tử! Cô như vậy là phạm pháp!”

Bà cụ Lâm cũng nóng nảy: “Cô nha đầu chết tiệt này, cô mau buông cháu tôi ra! Cháu trai của tôi mà có chuyện gì tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”

“Đồng chí cảnh sát, anh mau ngăn cô ta lại! Cháu trai tôi sắp bị đánh chết rồi!”

Tư Vân trào phúng nói: “Tôi chỉ cãi nhau ầm ĩ với em trai thôi, người một nhà cãi nhau không phải là bình thường sao?”

Cảnh sát rất tán thành gật đầu: “Làm chị giáo huấn em trai một chút cũng không phải chuyện gì kỳ quái, cần gì chuyện bé xé ra to?”

Lâm đại bá và bà cụ Lâm lập tức nghẹn họng.“Nói, ai bảo anh đánh cha tôi, không nói tôi đánh chết anh!”

“Ô ô ô, đừng đánh, tôi biết sai rồi, đều là mẹ tôi kêu tôi đánh, kêu tôi đánh chú hai tàn phế, cả nhà bọn họ sẽ không thể làm ăn, tôi biết sai rồi, mau thả tôi ra!”

Thấy không ai giúp mình, Lâm Vĩ khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, lớn tiếng kêu rên.

Nghe nói như thế, sống lưng mọi người nhất thời lạnh lẽo.

Trong lòng Vương Thúy lộp bộp một tiếng, xong rồi!

Tư Vân dừng động tác, lạnh lùng nhìn về phía sắc mặt trắng bệch của một nhà Lâm đại bá: “Đồng chí cảnh sát, anh nghe thấy chưa, đây căn bản là cố ý mưu sát a!”

Đừng nói là cảnh sát, ngay cả hai người già Lâm gia cũng trợn tròn mắt.

Tuy rằng bọn họ không thích một nhà lão Nhị, nhưng như thế nào cũng không đến mức con ruột của mình đánh tàn phế a!

Lão nhị đi đứng vốn là không tiện, làm không được quá nhiều chuyện.

Như vậy là tàn phế, vậy không phải xong đời sao?Bọn họ còn nhìn tiền dưỡng lão của một nhà lão nhị!

Đó chính là một khoản tiền không ít đâu.

Lại nghe là con dâu lớn sai khiến cháu trai đi làm, hai người già tức giận sắc mặt tái xanh.

“Được, cô cái tiện nhân này, cô dám sai cháu trai tôi làm chuyện tán tận lương tâm như vậy, nhìn xem lão nương có đánh chết cô hay không!”

Bà cụ Lâm lao về phía của Vương Thúy, kéo tóc bà ta một cái.

Người xung quanh vốn còn cảm thấy Lâm gia chuyện bé xé ra to, nghe nói như thế, cũng là hít một ngụm khí lạnh.

Nào có người ác như vậy, cư nhiên bởi vì đỏ mắt người ta buôn bán, muốn đem em trai ruột của chồng mình đánh cho tàn phế.Quả thực thật là đáng sợ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.