Tư Vân nhướng mày, đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía Chu Thuật Hoài, không tiếng động hỏi: Anh ấy làm sao vậy?
Chu Thuật Hoài liếc mắt nhìn Vu Đông, không nói gì.
Người vừa rồi còn rất tốt.
Xe lái ra khỏi thành phố, đã đến giờ giữa trưa, bên trong xe Oánh Oánh ngồi trong xe đã buồn ngủ, một lúc sau cô bé nghiêng đầu ngủ thiếp đi trong lòng cha mình.
Chu Thuật Hoài kéo một chiếc áo khoác đắp lên người cô bé, nhìn về phía Tư Vân.
Tư Vân đang nói chuyện vừa rồi, nghe cô nói vốn là Phó Thiên Thiên lên đài, kết quả lúc đó cô ta đau bụng không thoải mái, Vu Đông lập tức thay đổi từ uể oải trở nên phấn chấn: “Cái gì? Cô ấy không khỏe, làm sao sẽ không khỏe? Cô ấy có ổn không?”
Cho nên vừa rồi người ta không phải cố ý không chú ý tới cậu ta, mà là bởi vì thân thể không khỏe sao?
Vu Đông nhíu mày, đáy mắt có chút lo lắng.
Tư Vân liếc mắt nhìn cậu ta thêm một cái, lắc đầu nói: “Không rõ lắm, nhưng bây giờ hẳn là không có chuyện gì.”
Vu Đông thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Tư Vân nhìn về phía Chu Thuật Hoài: “Các anh giao hàng còn có thể vào từ cổng trường không?”
Theo đạo lý mà nói nhiều người như vậy còn có lãnh đạo ở trên sân thể dục, hẳn là không cho phép xe cộ thông hành mới đúng.
Chu Thuật Hoài rũ mắt nhìn cô, hầu kết anh khẽ nhúc nhích, giọng nói trầm thấp: “Không thể.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-lay-chu-trai-heo/3599131/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.