Khóe miệng Tư Vân giật giật, tật xấu xấu hổ thay người khác lại tái phát.Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía dưới đài, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua Phó gia, lưu loát tiếng Anh buột miệng thốt ra: “Dear leaders, dear parents, and classmates, good everyone! Thank you for taking me out of your busy schedule to participate i....” (Xin chào các vị lãnh đạo tôn kính, các phụ huynh thân mến, và các bạn học sinh, xin chân thành cảm ơn các bạn đã dành thời gian trong lúc bận rộn để tham gia hoạt động lần này....)Tiếng nói vừa dứt, toàn trường lâm vào yên tĩnh như chết.Vừa rồi Lâm Tư Tư tự giới thiệu, giờ phút này có vẻ hẹp hòi cỡ nào.Nhưng những thứ này đều là thứ yếu, quan trọng là tiếng Anh lưu loát, giọng điệu, khí chất lạnh nhạt, giống như ngôn ngữ này đối với cô mà nói đã hạ bút thành văn.Không nói ở đây hội tiếng Anh người, coi như là không hiểu người, giờ phút này chỉ là nghe, liền biết trước mắt thiếu nữ này, nhất định là nhân vật tại ngôn ngữ thượng thập phần ưu việt cấp bậc đại lão.Bọn họ không phải chưa từng học qua ngoại ngữ, nhưng chân chính có thể nói lưu loát như vậy, lại ít lại càng ít.Giọng nói của cô vô cùng dễ nghe, tiếng phổ thông chính xác và những cảm xúc thăng trầm của bài viết đều có trong đó. Đây mới là một bài phát biểu chân chính, chứ không phải là một lời thoại cứng nhắc.Mọi người đều sợ ngây người.Bà Trịnh há miệng, khó có thể tin được: “Tiếng Anh của Tư Vân tốt như vậy sao?”Bà biết Tư Vân có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-lay-chu-trai-heo/3599128/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.