Hầu kết của Chu Thuật Hoài khẽ nhúc nhích.Cứ nhìn cô như vậy.
Hai tay tinh tế của cô cầm bát, lúc ăn cháo hơi cúi đầu, nơ bướm trước ngực không thắt, ngay cả một mảnh mềm mại dưới cổ như ẩn như hiện.
Trên da thịt nhẵn nhụi tràn đầy vết hôn lốm đốm, bất quá đi xuống một chút, độ cong cao ngất. Chu Thuật Hoài Trên da thịt nhẵn nhụi tràn đầy vết hôn lốm đốm, bất quá đi xuống một chút, độ cong cao ngất.
Không có một mảnh da thịt may mắn thoát khỏi.Nghĩ đến đêm qua, cổ họng Chu Thuật Hoài siết chặt, khắc chế bản thân thu hồi ánh mắt, chỉ là đôi mắt đen nhánh kia càng ngày càng thâm trầm.“Em còn muốn ăn cái gì không?”
Tư Vân dừng động tác ăn cháo, khẽ lắc đầu:
“Không ăn.”
Chu Thuật Hoài còn muốn nói cái gì, tay nắm cửa bên ngoài đã bị một đôi tay nhỏ bé kéo ra.
Cửa kéo theo thân thể nhỏ bé của Oánh Oánh, cô nhóc nhỏ đứng không vững nắm tay nắm cửa trông mong đi vào.
“Mẹ, mẹ ~” Oánh Oánh dụi mắt, đội một đầu lông ngốc liền đi về phíaTư Vân lộp bộp đi tới, mở rộng hai bàn tay nhỏ bé để được cô ôm vào lòng.
Mấy ngày nay cô nhóc nhỏ bị bỏ rơi, người trong nhà đều bận rộn chuyện hôn lễ, đều là hai anh trai chắm sóc cô bé.
Lúc này các anh trai đi học, cô bé không có người chơi, tự nhiên là quen thuộc tìm được phòng Tư Vân phòng.
Tư Vân tưởng muốn ôm cô bé, nhưng thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-lay-chu-trai-heo/3599114/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.