Chẳng lẽ mình thật sự nặn quá xấu, không có thiên phú làm bánh đậu xanh sao?
Chu Trạch Đông chính mất mát, Tư Vân đi xuống tới.
Trên miệng cô bôi son môi, sáng lấp lánh, rất đẹp.Toàn bộ khuôn mặt đẹp hơn.
Nhìn tiểu lão nhị đang nói chuyện với Chu Thuật Hoài, sợ hãi lôi kéo tiểu lão đại, trên tay nhỏ bé còn cầm bánh đậu xanh, hơi nhướng mày, bước tới.“Tiểu Hàn, làm sao vậy?”
Chu Trạch Hàn nhìn thấy Tư Vân đã xuống, nôn nóng nói: “Mẹ, mẹ xem, con giống như động vật gì?”
Tư Vân nhìn thoáng qua bánh đậu xanh sắp đổ trong tay cậu nhóc, khóe miệng giật giật, nghi ngờ nói: “Con thỏ?”
Ai ngờ mắt Chu Trạch Hàn lại sáng lên, lấp lánh nói: “Đúng, chính là thỏ! Mẹ thật lợi hại, liếc mắt một cái liền nhìn ra.”
Dứt lời, cậu nhóc ai oán liếc mắt nhìn Chu Thuật Hoài ở bên cạnh một cái.
Chu Thuật Hoài cúi đầu nhìn một cục trong tay con trai, im lặng một chút.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng bội phục Tư Vân.
Như vậy cũng có thể đoán ra là thỏ?
Tư Vân: Thật ra cô cũng tùy tiện lừa gạt.
Dù sao trẻ con mà, nếu như muốn nặn động vật nhỏ, vậy chắc chắn nặn động vật nhỏ mình thích.
Trong khoảng thời gian này tiểu lão nhị mỗi ngày đều canh giữ mấy con thỏ nhỏ mất mẹ, ôm chúng nó trong lòng bàn tay, vô cùng cưng chiều, nếu không phải là chuyện gì khác thì cô cũng không nghĩ ra được gì ngoài con thỏ.
“Đương nhiên, tiểu Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-lay-chu-trai-heo/3599100/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.