Chu Thuật Hoài lại đưa cái mũ kia tới.
Ngày thường thì thôi, nhưng bây giờ vẫn có người chờ xem cô bị chê cười.
Này nón xanh, chính mình như thế nào có thể mang đi ra ngoài, nhất định phải bị người chê cười.
Ánh mắt ai oán của cô rơi xuống người đàn ông.
Giọng điệu Chu Thuật Hoài lại không thể phản bác: “An toàn, phải mang theo.”
Tư Vân đương nhiên biết, nếu ở tương lai không mang nón bảo hiểm, sẽ bị phạt.
Chỉ là vì sao trở lại thời đại cũ này, cũng có người đàn ông không cho xen vào.
Chu Thuật Hoài đưa tay cài khóa an toàn cho cô, chiếc mũ này đúng là khó coi, nhưng cô rất đẹp, chiếc mũ màu xanh lá cây càng lộ ra làn da trắng nõn non nớt, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, ít đi vài phần diễm lệ, càng thêm đáng yêu.
Anh đưa tay cách mũ bảo hiểm sờ sờ đầu của cô, nhẹ giọng an ủi: “Vào thành phố, tôi đổi các khác cho em lần sau không mang cái này nữa được không?”
Lực sát thương của người đàn ông là trí mạng, Tư Vân sững sờ gật đầu nói được.
Ngay sau đó chợt nghe giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Ôm chặt.”
Cô theo bản năng đưa tay, xe máy khởi động, chậm rãi tới gần chiếc xe nhỏ đang chạy chậm chạp phía trước.
Đường núi không tốt, loại xe nhỏ này gầm thấp, cho nên lái rất chậm.
Kỹ năng lái xe của Phó Dương dù có tốt đến đâu cũng phải giảm tốc độ, dù sao xe hỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-lay-chu-trai-heo/3599068/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.