Thấy giọng điệu chắc chắn của bà ta, Chu Đình Đình nhất thời càng thêm lo lắng, nhưng cô ta vẫn khẳng định nói: “Cho dù không phải mẹ cũng không thể nào là thím Lưu!”
Nói xong, rất cố chấp đi tới phòng của mẹ Vương.Cô ta lục lọi lộn xộn bàn của mẹ Vương, đến của dưới đáy giường cũng không buông tha, càng lục lọi càng hoảng loạn.
Mẹ chồng thích ngọc bội kia như vậy, nếu như thật sự lấy trộm, chắc chắn sẽ giấu đi.
Ngọc bội kia cũng không phải rất đáng giá, mẹ chồng cũng không phải là người thiếu tiền, sẽ không cầm đi bán mới đúng!
Trong lòng Chu Đình Đình toát ra một suy nghĩ không thể tưởng tượng được.
Chẳng lẽ cô ta đã hiểu lầm bà ta, thật sự là do thím Lưu lấy trộm!
Bây giờ bình tĩnh lại, Chu Đình Đình mới tìm lại lý trí.
Nếu mẹ chồng thật sự muốn trộm ngọc bội của cô ta, theo đạo lý đã lấy từ lâu, cớ gì phải chờ tới bây giờ!
Hôm trước lúc cô ta đi bảo lãnh thím Lưu, nghe nói bà ta ở Chu gia bị ủy khuất, còn bị Tư Vân thả chó cắn, cảm thấy Chu gia bọn họ mắc nợ bà ta! Cho nên vô cùng áy náy, tự mình đón người về nhà.
Lo lắng vết thương của bà ta, cho nên cố ý dọn phòng của mình ra cho bà ta ngủ.
Không còn ai ngoài bà ta!
Anh trai nói như vậy, người trong thôn nói như vậy, bây giờ mẹ chồng cũng nói như vậy.
Chỉ có một mình cô ta không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-lay-chu-trai-heo/3599048/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.