“Xinh đẹp của hồ ly tinh chính là đại danh từ, thời buổi này không xinh đẹp thì sao sẽ bị mắng hồ ly tinh đâu? Ví dụ như bà đi, khả năng đời này cũng không có ai mắng là hồ ly tinh đi, thật đáng thương. Nhưng mà không sao, kiếp sau tận lực đầu thai xinh đẹp một chút thì tốt rồi, đời này không cơ hội, không có nghĩa kiếp sau không có cơ hội.”
Cô dứt lời, đánh giá từ trên xuống dưới bộ dạng của bà cụ Lưu, lập tức ghét bỏ nhăn lại cái mũi, một bộ thật xấu, vẻ mặt nhưng xấu không phải bà ta sai.
“Không, không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ!” Bà cụ Lưu tức đến nổ tung, đưa tay chỉ mũi cô, cô cô cô cô nửa ngày cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh.
Đáy mắt Chu Thuật Hoài hiện lên nhè nhẹ ý cười, ánh mắt lại như cũ thâm trầm: “Làm sao tôi không biết, chuyện trong nhà của Chu gia mà cần Lưu gia tới quản?”
Mặt già của bà cụ Lưu đỏ lên: “Tôi, tôi không có ý đó.”
“Vậy bà có ý gì?” Chu Thuật Hoài hỏi.
“Tôi, tôi ý là...” Bà cụ Lưu bận vội vàng kiếm cớ, lập tức nhớ tới mục đích mình tới đây, bà ta bị con tiện nhân làm cho bối rối, ngay cả mình tới đây làm gì cũng quên.
Lập tức tìm về khí thế, giận trừng mắt nhìn Tư Vân, chỉ vào mũi của cô mắng: “Cô chính là cố ý hãm hại thím Lưu, chẳng lẽ tiểu Chu cậu nhẫn tâm để cho thím Lưu chịu oan uổng sao!”
Đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-80-me-ke-xinh-dep-lay-chu-trai-heo/3599041/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.