Tống Chiêu Đệ không còn lời nào để nói lại rất muốn cười. Tuy nhiên, thấy đứa nhỏ cũng không bài xích cô nữa, cô cũng không lại đùa Đại Oa. Khoảng 3 giờ chiều, cả nhà của họ đến đảo Ông Châu. Bộ đội chủ lực của hạm đội Đông Hải chuyển qua đảo Ông Châu, dẫn đến một đảo Ông Châu nho nhỏ đều là sư trường, đoàn trưởng đi lại ở khắp nơi, nhưng mà giống như Chung Kiến Quốc trải qua bao nhiêu khó khăn, chỉ ba mươi tuổi liền leo lên được chức đoàn trưởng cũng chỉ có một mình anh mà thôi. Chung Kiến Quốc là sinh viên, có thể nói là người có học vấn nhất trong các sĩ quan tuổi trẻ. Anh làm việc điệu thấp, không ngăn nổi dan tiếng của anh bay xa, cho nên trừ binh lính tướng sĩ biết anh ra thì ngư dân trên đảo cũng đã nghe nói qua về danh tiếng của anh. Tống Chiêu Đệ nói một câu: “Chung Kiến Quốc, đi bên nào”, Chung Kiến Quốc liền bị người qua lại trên đường nhận ra. Trong chốc lát, một chiếc quân dụng Jeep xuất hiện ở bên người Chung Kiến Quốc, cửa kính của xe còn chưa có mở ra liền kêu: "Chung đoàn trưởng, đi đâu vậy?" Chung Kiến Quốc dừng lại: "Trở về nhà." "Tôi đưa anh một đoạn." Lời vừa nói xong liền nhìn về phía bên cạnh Chung Kiến Quốc, thấy bên người anh là một người phụ nữ vừa đen lại vừa gầy, còn ăn mặc một bộ quần áo màu xanh rất không vừa người, trong lòng tò mò lại nhịn không được hỏi một tiếng, "Vị kia chính là chị dâu mới sao?" Chung Kiến Quốc gật đầu: "Cô ấy gọi là Tống Chiêu Đệ, cậu gọi cô ấy tiểu Tống là được rồi." Người đàn ông nói: "Sao có thể gọi là tiểu Tống được, chị dâu, chậm chút." "Cảm ơn." Tống Chiêu Đệ vô ý lại liếc được ánh mắt chán ghét trong mắt của người đàn ông, khá là cạn lời, trong đội ngũ cách mạng còn có loại người này sao? Trong bụng hiếu kỳ liền hỏi, "Kiến Quốc, vị này là?"
Chung Kiến Quốc: "Là đội trưởng của hạm đội, Mã Trung Hoa. Tiểu Mã, đang đi đâu đây?" "Trở về trong đội." Mã Trung Hoa quay đầu nhìn Tống Chiêu Đệ một cái, thật đen, "Chị dâu là người nơi nào?" Tống Chiêu Đệ: "Tôi cũng là người Tân Hải, dì tôi là mẹ kế của Chung đoàn trưởng, dựa theo bối phận thì tôi chính là em họ của Chung đoàn trưởng." "Em họ sao?" Mã Trung Hoa không nghĩ tới, "Trước kia cũng không nghe Chung đoàn trưởng nhắc tới." Tống Chiêu Đệ nói: "Tôi nhỏ hơn anh ấy tận 8 tuổi, lúc anh ấy đi lên học đại học, tôi vẫn còn học tiểu học, tuổi tác kém nhau quá nhiều, liền không qua lại với nhau." "Chị dâu cũng được đi học sao?" Mã Trung Hoa khá là bất ngờ. Tống Chiêu Đệ thấy Chung Kiến Quốc không ngăn cản cô, lại tiếp tục nói: "Học qua hai năm, chỉ là biết viết mấy chữ đơn giản mà thôi." Mã Trung Hoa tay run một cái, Chung Kiến Quốc vội vã ôm lấy Đại Oa ngồi ở giữa anh và Tống Chiêu Đệ. Người đi học qua hai năm lại nói là “Chỉ biết viết mấy chữ đơn giản”, Mã Trung Hoa nhịn không được mà hâm mộ Chung Kiến Quốc, sao anh ta lại may mắn như vậy, trước đó cưới được một người vợ tốt nghiệp cao trung, giờ người vợ kế không những là em họ, còn là một người có học vấn sâu: "Chị dâu khiêm tốn rồi." "Bình thường, bình thường." Tống Chiêu Đệ lười phản ứng với anh ta, tiếp tục khiêm tốn, "Tôi cũng chỉ biết viết tên của mình."
Mã Trung Hoa nghẹn một chút, còn muốn mở miệng nói tiếp, Chung Kiến Quốc nói một câu nghiêm túc lái xe khiến anh ta đành phải im lặng. Đảo Ông Châu không lớn, nhưng nhà của bộ đội lại cách bến tàu rất xa, lái xe cũng phải mất thời gian hút hết một điếu thuốc mới tới nơi. Chung Kiến Quốc xuống xe nhìn Mã Trung Hoa nói tiếng cám ơn, liền tìm chìa khóa mở cửa. Tống Chiêu Đệ nhìn nhà hai tầng trước mặt, giật mình nói: "Là nhà tầng sao?" "Cách biển gần, không khí lại ẩm ướt hơn so với phương bắc, một tầng quá ẩm thấp nên không thể nào ở được, bộ đội liền trùng tu căn nhà thành hai tầng." Chung Kiến Quốc mở cửa phòng, một mùi ẩm mốc đập thẳng vào mặt. Tống Chiêu Đệ tin tưởng lần này anh ta không có lừa gạt cô, "Anh phải đi đến quân đoàn sao?" "Có chuyện gì thì sẽ có người tới thông báo với tôi." Chung Kiến Quốc nói, "Tôi giúp em sắp xếp, dọn dẹp nhé?" Tống Chiêu Đệ gật đầu, cõng lão Tam đến lầu hai liền hỏi: "Trên lầu có mấy gian phòng?" "Bốn gian phòng, trong đó ba phòng có thể vào ở được. Phòng có cửa sổ hướng phía nam này là phòng của tôi, bên phải là phòng Đại Oa và Nhị Oa, bên trái là phòng khách." Chung Kiến Quốc nói, "Nếu anh cả, chị dâu đến đều sẽ tới ở phòng bên trái." Tống Chiêu Đệ đẩy cửa phòng ngủ chính ra, giương mắt thấy trên đầu giường có một tấm hình, người đàn ông trong hình chính là Chung Kiến Quốc khi còn trẻ, mà trong hình nhìn người phụ nữ vừa trắng lại trong sáng, khuôn mặt trái xoan, đôi mày nhỏ dài, nhìn có vẻ là khá yếu. Thế mà cô ấy có thể sinh ra đứa ba đứa con trai khỏe mạnh như thế, chỉ bằng một điểm này, Tống Chiêu Đệ biết cô ấy rất khỏe mạnh: "Em ở phòng bên trái." Chung Kiến Quốc ngây ngốc một chút, cho là mình chưa nghe rõ: "Em nói cái gì?" "Em ở phòng khách." Tống Chiêu Đệ lập tức đáp lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]