"Nhỏ giọng một chút, người khác đều ngủ." Đứa nhỏ quả thật lỗ mãng, lúc Chung Kiến Quốc dạy dỗ con trai, Tống Chiêu Đệ sẽ không trực tiếp khuyên ngăn, mà là nhắc nhở Chung Kiến Quốc, không sai biệt lắm là được.
Chung Kiến Quốc khẽ vuốt cằm, nhỏ giọng nói: "Em không quen ôm trẻ, mệt mỏi liền nói với tôi một tiếng."
Nếu là trước đây, Tống Chiêu Đệ sẽ không tin. Mà con trai lớn của chị cả Tống lớn hơn mấy tháng so với con trai nhỏ của Chung Kiến Quốc, có lần Tống Chiêu Đệ ôm cháu ngoại chơi một hồi, ngày thứ hai hai cánh tay liền đau không giơ nổi: "Yêm biết, anh cứ nhắm mắt nghỉ một lúc đi. Hiện tại, yêm chưa mệt, sẽ giúp anh nhìn hai người bọn họ."
Ba mươi giờ đồng hồ không chợp mắt, đối với Chung Kiến Quốc mà nói cũng không tính là cái gì, từ mấy năm trước anh đã thường xuyên hai ngày hai đêm không ngủ, mà tinh thần vẫn tập trung cao độ.
Tống Chiêu Đệ thông cảm cho anh như vậy, Chung Kiến Quốc liền không nói anh có thể chống đỡ được: " Vậy tôi liền chợp mắt một lúc."
Một giờ đồng hồ sau, Tống Chiêu Đệ eo mỏi lưng đau muốn đứng lên đi lại, nhìn hai mắt Chung Kiến Quốc nhắm nghiền, liền không đem anh gọi tỉnh để nhìn đứa nhỏ. Đem đứa nhỏ trong lòng để ở chỗ ngồi, mở ra túi hành lý nhét đầy quần áo, lục ra năm bộ quần áo, ba bộ dùng để làm ra một cái dây đeo trẻ nhỏ đơn giản.
Chung Kiến Quốc ôm hai đứa nhỏ nên cũng không dám ngủ, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-me-ke-nuoi-day-con-cai/898747/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.