Chung Kiến Quốc không tự chủ được nghĩ đến chính bản thân mình khi còn bé, trong mắt ba anh cũng chỉ có đứa con trai kia của Triệu Ngân mà thôi, không hề có anh và anh trai, cánh tay ôn thật chặt con trai cả, anh bảo đảm nói: "Sẽ không đâu!"
Đứa bé duỗi ra ngón tay nhỏ: "Ngoéo tay?"
Chung Kiến Quốc bất đắc dĩ: "Ngoéo tay."
"Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không cho phép thay đổi." Đứa nhỏ uy hiếp nói, "Ba ba biến thành cha ghẻ, con cũng sẽ không cần ba nữa."
Chung Kiến Quốc cười nói: " Được !"
"Ba ba, con nhớ nhà." Đứa nhỏ nắm lấy bàn tay Chung Kiến Quốc, ngửa đầu nhìn anh, " Con nhớ mẹ."
Ánh mắt Chung Kiến Quốc chợt lóe: "Ngày kia, chúng ta liền trở về nhà, trong nhà sẽ có mẹ."
"Nhưng đó là mẹ kế." Đứa bé nhắc nhở anh, "Con biết, mẹ đã không còn trên đời rồi."
Chung Kiến Quốc: "Mẹ kế cũng là mẹ. Con có hai người mẹ đó nhé."
"Con chỉ muốn mẹ mà thôi." Đứa nhỏ rất cố chấp.
Chung Kiến Quốc khẽ nhíu mày, đem cậu bé để dưới đất: "Đi tìm mẹ của con đi, ba cũng sẽ không ngăn cản con đâu."
Đứa nhỏ dậm chân dưới đất, sắc mặt biến đổi, ngay tức khắc trong mắt cậu bé tràn đầy nước mắt.
Chị cả Chung nhìn thấy thì vô cùng đau lòng, đem cháu trai cả ôm vào trong lòng mình, trừng mắt với Chung Kiến Quốc: "Cậu cùng một đứa nhỏ so đo là tính tình kiểu gì vậy?" Lập tức lại khuyên đứa bé, "Đừng nghe ba con nói bậy. Mẹ của con, chuyện của mẹ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-me-ke-nuoi-day-con-cai/898737/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.