"Sao còn khóc nữa ?" Chị cả Tống đi tới, chân mày nhíu chặt, "Mẹ, Chiêu Đệ chướng mắt Vương Đắc Quý, lại không muốn gả cho Chung Kiến Quốc, ngày khác yêm đi xưởng gia cụ để làm việc sẽ hỏi nhà ai có con trai tuổi tác không chênh mấy so với Chiêu Đệ."
Mẹ Tống thu hồi nước mắt: "Đừng hỏi . Mẹ là lo lắng mẹ kế làm không tốt. Con cái nhà người ta, đánh không được mắng không xong, không đánh không mắng không thành tài, Chung Kiến Quốc còn oán trách Chiêu Đệ. Mẹ nghĩ đến những thứ này thì tâm lý đều sợ đến phát hoảng."
"Đánh không được mắng không xong, để nó đói ba ngày liền thành thực ." Chị cả Tống nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, "Chung Kiến Quốc dám che chở, liền không cho anh ta gặp con nữa."
Tống Chiêu Đệ cố ý hỏi: "Nếu Chung Kiến Quốc đuổi em đi thì sao?"
"Trở về nhà." Chị cả Tống không chút suy nghĩ, buột miệng nói ra, "Em là sinh viên, dù có gả hai lần cũng sẽ có người cưới, chúng ta không chấp nhận để cậu ta bắt nạt em được."
Mồng ba, tháng mười, chạng vạng tối, mẹ Tống từ đội sản xuất trở về, liền thấy trong ngoài chuồng heo và dê đều được quét sạch sẽ, Tống Chiêu Đệ đang ngồi xổm trên đất băm nhỏ thức ăn cho vịt, nhìn có vẻ rất bận rộn.
"Chiêu Đệ à, nghỉ ngơi đã." Mẹ Tống bê ra cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Tống Chiêu Đệ "Hôm nay đã là mồng ba rồi, Chung Kiến Quốc còn chưa thấy mặt mũi đâu, có cần kêu chị của con vào trong thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-me-ke-nuoi-day-con-cai/898715/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.