Qua một hồi lâu, cha Tống mới phản ứng lại, định mở miệng nói chuyện, ý thức được trong miệng vẫn còn nửa cái bánh ngô chưa ăn hết, ông vội vã nuốt xuống: "Con, khụ, con muốn gả?"
"Chiêu Đệ, con cũng đừng nói mê sảng." Mẹ Tống nhìn thấy mí mắt của con gái sưng đỏ, nhất thời có thể xác định được hôm qua con gái mình lại lén lút khóc nửa đêm, "Không muốn gả thì chúng ta sẽ không gả, ngày sau chúng ta lại chọn một người con rể đến cửa cầu thân khác."
"Mẹ..." Lưu Linh, không đúng, Tống Chiêu Đệ suy nghĩ, con rể đến cửa cầu thân lại không phải là cải trắng, nói có liền có. Nét mặt cô cực kỳ nghiêm túc nói, "Con không nói mê sảng, con không muốn gả cho Vương Đắc Quý, con muốn gả cho Chung Kiến Quốc."
Lạch cạch!
Đôi đũa đang cầm trong tay của cha Tống rơi vào trong bát, văng lên rất nhiều hạt cơm trắng, nhưng ông cũng không đau lòng hay đoái hoài gì tới: "Chiêu Đệ, có phải con ngủ đến hồ đồ hay không?"
"Không phải nó hồ đồ, yêm nhìn rõ ràng là nó bị điên rồi." Chị của Tống Chiêu Đệ nói "Mẹ, mau đi lấy kim châm cứu tới để cha cắm vào mấy huyệt vị cho em gái."
Tống Chiêu Đệ than thở: "Chị à, em không có bị điên."
"Không điên thì tại sao lại không chọn tiểu tử Vương Đắc Quý chưa có vợ con để gả, mà lại muốn gả cho Chung Kiến Quốc cái kẻ góa vợ kia?" Chị cả Tống trợn mắt, "Tâm địa của dì họ không tốt, bà ta để em làm mẹ kế, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-thap-nien-70-thanh-me-ke-nuoi-day-con-cai/898712/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.