Nhìn Khúc Mộng Mộng và Tô Hưng Hoa kẻ xướng người họa. Vốn dĩ Triệu Hương Vân chuẩn bị trực tiếp không đếm xỉa gì đến họ, liền nhịn không được, trực tiếp mở miệng
“ Đồng chí Tô, đồng chí Khúc, hai người muốn khen đối phương, thì nên tìm một nơi không người mà khen. Cái gì mà gọi là vì người khác? Theo như tôi được biết, việc kéo phân, có hơn một công điểm, trong đội sản xuất rất nhiều người muốn làm, các người tranh mất việc làm cửa người khác, lại lấy được công điểm cao, hà tất phải dát vàng lên mặt mình, ca tụng hành động của bản thân mình?”
Lời này của Triệu Hương Vân nói ra, vốn dĩ Khúc Mộng Mộng còn đang khóc lóc liền dừng lại, như kẻ ngốc nhìn về phía Triệu Hương Vân. Biểu cảm đấy, muốn có bao nhiêu khôi hài liền có bấy nhiêu khôi hài!
Còn về phía Tô Hưng Hoa, biểu cảm trên mặt lại càng khó nhìn hơn. Hai kẻ nhìn chằm chằm Triệu Hương Vân, nửa ngày không nói chuyện.
Triệu Hương Vân vui vẻ rồi, cô chính là thích nhìn bộ dạng tra nam, tiện nữ nhận thua. Rõ ràng không phải là thứ gì, cứ muốn làm thành một bộ dạng bạch liên hoa thiện lương. Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, trên đời này làm gì có việc nào tiện nghi như vậy?
Vài giây sau, đại khái là đã nghĩ ra lý do để tẩy trắng cho mình, Khúc Mộng Mộng lại một lần nữa giả bộ vô tội và yếu đuối
“ Đồng chí Hương Vân, cô ... sao cô lại có thể nói tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-nam-80-lam-tieu-kieu-the/2664800/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.