Chương trước
Chương sau
Đợi Hàn Tử Ninh bình tĩnh hơn, Hạ Thần mới lên tiếng "Tiểu Mộc nhi, đây là người bạn ta từng nói qua, Hàn Tử Ninh, đây là tức phụ ta Triệu Tiểu Mộc, còn đây là hai hài tử của chúng ta, Dao Dao, Thiên Kỳ mau chào Hàn thúc thúc"
"Hàn thúc thúc hảo" Cả hai đồng thành chào một tiếng
"Ngoan" Hàn Tử Ninh cười
"Tiểu Ninh, ngươi không giới thiệu chút sao?" Hạ Thần nhìn mặt Tề Lãng như sắp bốc hỏa tới nơi hỏi
Hàn Tử Ninh nhìn hắn một cái nói "Không cần giới thiệu ngươi cũng biết"
"Ài, ngươi như vậy là không được rồi" Hạ Thần nói, Tề Lãng vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn kia kìa
Hàn Tử Ninh không nói lại hắn, nhìn Tề Lãng nói "Hắn là người thân duy nhất mà ta nói" Tề Lãng mỉm cười gật đầu, lại mong chờ y giới thiệu mình với tên kia, đây có lẽ là đáp án cho hắn
"Cha, người ở đây cùng phụ hoàng sao?" Tề Hàn Du ở bên ngoài đã lớn tiếng hỏi
"Du nhi, vào đây" Tề Lãng gọi
Có thêm một kim bài, hắn không tin y không giới thiệu hắn với tên kia, nếu y không giới thiệu thì tự hắn nói, y nhất định sẽ không làm gì được.
"Đây là?" Hạ Thần nhìn hài tử vừa đi vào, khí chất chín phần đã giống Tề Lãng, khuôn mặt cũng y đúc
"Là hài tử của ta" Hàn Tử Ninh nói lại nhìn Tề Lãng liếc mắt một cái nói
"Còn hắn là phụ hoàng của Du nhi"
Tề Lãng cười đến cứng đờ, sao lại không giống Hạ Thần ngang nhiên giới thiệu tức phụ, phải nói hắn là phu quân y mới phải? Nhưng mà vậy vẫn đỡ hơn là không nói gì.
"Nghĩa là phu quân ngươi a" Hạ Thần cười nói
"Ngươi..." Hàn Tử Ninh tức giận trừng hắn, lại quay đầu nói với Tề Hàn Du
"Mau chào Hạ đại bá đi"
"Hạ Đại bá" Tề Hàn Du chấp tay chào hỏi, đáng lẽ nó là thái tử, Hạ Thần gặp còn phải quỳ hành lễ, nhưng cha nó lên tiếng, nó không dám không theo, đến phụ hoàng nó còn không dám làm trái ý cha nó cơ mà.
Tề Lãng lại rất ưng ý câu nói của Hạ Thần, cười đến không khép miệng.
Lúc này Hạ Thần mới nhìn thấy tấm bài vị, cúi người nhặt lên liền nhìn thấy tên của chính mình viết trên đó.
"Ngươi vậy mà còn đem ta đi thờ sao?" Hạ Thần nhìn Hàn Tử Ninh buồn cười hỏi
Hắn biết Hàn Tử Ninh giết hắn có lẽ cũng là nỗi khổ khó nói nào đó, ngày đó nhìn gương mặt gần như tuyệt vọng của y, hắn cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài nụ cười trấn an.
"Hừ, ta còn tưởng ngươi đã đi đầu thai lâu rồi?" Hàn Tử Ninh đưa tay giật lấy tấm bài vị nói
"Ngươi vẫn mạnh miệng như trước, nhìn xem gặp lại ta không phải muốn khóc rồi sao?" Hạ Thần vẫn trêu trọc
"Ta không có, nhưng ngươi sao lại ở chỗ này, Tề Lãng làm khó gì ngươi sao?" Nói dứt lời đã dời mắt nhìn Tề Lãng
"Không có, nhưng vừa nãy hoàng thượng, điều ta nói ngài có đồng ý?" Hạ Thần trầm giọng hỏi
"Có chuyện gì?" Hàn Tử Ninh khó hiểu nhìn Hạ Thần, lại nhìn sang Tề Lãng
"Miêu cương có động tĩnh, có người đề bạc hắn, ta muốn để hắn đến thủ ở Tây Thành" Tề Lãng nói
"Ngươi muốn ra chiến trường?" Hàn Tử Ninh vừa nghe liền quay sang hỏi Hạ Thần
Ai không biết chiến trường là nơi đao kiếm không có mắt, Miêu Cương cũng chẳng phải hạng tầm thường, nếu đã có động tĩnh nhất định sẽ có chuẩn bị mà đến, Hạ Thần cùng y cho dù từ tương lai đến nhưng cũng chỉ là người bình thường, có thể đưa ý kiến chế tạo vũ khí, thuốc nổ gì đó, nhưng về quân sự đều dốt đặc cán mai, làm tốt không nói, nhưng nếu làm không tốt chẳng phải bỏ mạng nơi sa trường sao?
Y chỉ vừa mới gặp lại hắn vẫn còn nhiều điều muốn nói với hắn, vẫn còn muốn bù đắp cho hắn, giờ vì Tề Lãng nói một câu liền phải đến Tây Thành xa xôi.
"Ân" Hạ Thần cũng không có nghĩ nhiều như Hàn Tử Ninh, nghe y hỏi chỉ gật đầu
"Là hắn ép ngươi?" Hàn Tử Ninh chỉ tay về phía Tề Lãng hỏi, Trác công công ở bên cạnh nhìn gương mặt âm trầm của Tề Lãng bất giác mồ hôi lạnh túa ra.
Quân hậu của ta ơi! Tổ tông của ta, ngài thật sự sắp chọc điên hoàng thượng rồi.
"Không hẳn, chỉ là không biết hoàng thượng có đồng ý khẩn cầu của thảo dân" Hạ Thần vẫn không từ bỏ nói
"Ta cũng đi, ta sẽ đi Tây Thành cùng ngươi" Hàn Tử Ninh ánh mắt kiên định nhìn Hạ Thần, nếu hắn không ở đây thì y theo hắn đi Tây Thành, vậy là có thể có nhiều thời gian để nói chuyện rồi.
"Tử Ninh" Tề Lãng quát lớn, cơn tức giận triệt để bùng phát, Trác công công chân mềm nhũn quỳ xuống trên đất, Tề Lãng không nhiều lời kéo Hàn Tử Ninh ôm chặt, sau đó nhìn Hạ Thần nói "Điều ngươi nói, trẫm chuẩn, giờ ngươi trở về nghỉ nghơi, vài ngày nữa lên đường"
Nếu hắn không nhanh chóng đuổi Hạ Thần này đi, không biết quân hậu này của hắn còn có thể làm ra chuyện gì nữa.
"Vậy, thảo dân đa tạ hoàng thượng, thảo dân cáo lui" nói xong chắp tay chào một cái liền ôm Thiên Kỳ, để Triệu Tiểu Mộc nắm Dao Dao, còn hắn nắm tay y, trước khi ra khỏi cửa còn nhìn Hàn Tử Du nói "Tiểu Ninh, có thời gian ta sẽ đến thăm ngươi" nói xong liền rời đi.
"Ngươi buông ta ra" Hàn Tử Ninh cố gắng đẩy hắn ra, ánh mắt vẫn nhìn theo Hạ Thần
"Tất cả ra ngoài" Tề Lãng quát lên một tiếng
Tề Hàn Du chạy ra ngoài trước, Trác công công cũng ra ngoài đóng cửa lại, cho lui tất cả, ông một mình trong chừng ở cửa.
"Ninh nhi, ngươi bình tĩnh lại, chúng ta cần nói chuyện" Tề Lãng vẫn ôm chặt y không buông, với tính cách của y, nếu giờ hắn buông tay nhất định sẽ đuổi theo Hạ Thần
"Ngươi biết hắn là người thân duy nhất của ta, biết ta tìm hắn lâu như vậy, giờ mới gặp lại người liền đẩy hắn đến Tây Thành?" Hàn Tử Ninh tức giận lớn tiếng
Y đã nghĩ cả đời này đều sẽ phải sống trong dằn vặt, mãi mãi cũng chẳng thể gặp lại người kia, vậy mà ông trời có mắt, còn ban phát chút ân huệ cho y, cho y gặp lại người kia, y có thể bù đắp sai lầm của kiếp trước cho người kia, vậy mà đùng một cái kẻ trước mặt mình lại đẩy hắn đi xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.