Lại qua hơn ba tháng, đi qua thêm không biết bao nhiêu phủ thành, cuối cùng họ trở về đến huyện Vĩnh Thanh, ghé thăm Trịnh Tân An một lúc tặng chút quà rồi về nhà, kết thúc chuyến du lịch hơn nữa năm.
Mội người trong nhà vừa nhìn thấy họ trở về thì vui mừng không thôi, bên Triệu gia, nhà nhị thúc nghe tin cũng chạy đến, Triệu Tiểu Mộc đem một xe đầy ấp quà chia cho mọi người xong, vừa mở cái rương đựng quả sầu riêng mà Hạ Thần mua từ một thương gia nước ngoài thì bỗng nhiên ôm bụng nôn thốc nôn tháo, mùi sầu riêng bay ra cũng dọa mội người né xa.
"Làm sao vậy?" Hạ Thần vỗ vỗ lưng y, Trương Hằng vội rót một cốc nước đưa đến
"Thối quá" Triệu Tiểu Mộc chỉ tay vào cái rương nói
"Cái này sao?" Hạ Thần cầm lấy quả sầu riêng giơ cao, mọi người nhìn cái gì tròn tròn đầy gai nhọn lại toát ra mùi thối theo phản xạ lui về sau vài bước né tránh.
Mấy ngày trước ở một phủ thành bắt gặp một thương nhân bán sầu riêng hắn liền mừng không thôi, nhưng lúc đó người kia chỉ còn một quả lại sống, nhưng Hạ Thần vẫn mua lại, còn biết được đất nước người kia gọi Mãng Tư, giáp với Hoàng Thổ quốc, đợi một thời gian nữa hắn lại mang cả nhà đi nước ngoài du lịch.
"Cái này là quả sầu riêng, có thể ăn" Hạ Thần lại nói, Triệu Tiểu Mộc vừa nghe thấy còn có thể ăn lại nôn một trận
"Lão cha, cái gì vậy, thơm quá" Dao Dao vừa chơi đùa với con gái Trần Đông xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-lam-dien-chu/1591669/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.