Chương trước
Chương sau
Trở lại biệt viện, Hạ Thần nhanh chóng gọi Diệp lão, bởi vì có linh tuyền mà máu đã ngừng chảy, nhưng sắc mặt y cũng có phần tái đi.
Diệp lão nhanh chóng làm sạch vết thương rồi băng bó, may mắn vết thương không sâu, ai trong biệt viện đều lo lắng không thôi, nghe y không việc gì đều thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Thần ôm y trở về phòng, dặn Hạ Nương nấu chút cháo, còn Diệp Thanh Thanh nấu thuốc.
"Phu quân, tay của ngươi" Triệu Tiểu Mộc kéo tay áo hắn lên, vết bầm hiện lên rất rõ, vậy mà hắn chỉ lo lắng cho y, còn ôm y một đường trở về
"Ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ, ngươi thấy thế nào rồi, còn đau ở đâu không?" Hạ Thần nhìn y nói
"Không đau, phu quân, ta bôi thuốc cho ngươi" Triệu Tiểu Mộc nói xong nhanh chóng kéo ngăn kéo ở đầu giường lấy ra một hộp cao, này là lúc trước Diệp Thanh Thanh đưa cho y
Hạ Thần cũng không từ chối, để yên cho y chăm chú bôi dược, lần sau không thể để tức phụ bị thương nữa mới tốt, thời đại này y thuật không phát triển, nếu bị thương cho dù nhỏ nhưng bị nhiễm trùng cũng rất nguy hiểm.
Còn bên nhóm ác bá sau khi được đưa về nhà, người nhà cũng chỉ biết gào khóc, họ biết con trai, biết phu quân họ thường đi làm xằng làm bậy, giờ quả báo đến rồi, cũng không dám làm gì hơn.
Tay chân của nhóm ác bá nhìn thấy Hạ Thần ra tay không chút do dự bị dọa đến hoảng loạn, có người vừa về nhà nhanh chóng chui rúc vào phòng trốn trong góc, còn người thì lẩm bẩm "ta không làm ác bá nữa, ta không làm nữa".
Trong đó cũng có Lâm Sinh, thời gian trước hắn lảng vảng ở thôn Vĩnh Đông để xem tình hình, đợi Hạ Thần ra ngoài một mình liền nhanh chóng về báo cho Lâm Dương, nhưng hôm nay hắn nhìn thấy Hạ Thần mặt không đổi sắc mà xuống tay với nhóm Lâm Dương khiến hắn tè ra quần, chỉ dám trốn ở một góc mà nhìn, sau khi trở về nhà liền chui vào phòng trùm chăn mà run sợ, cảnh tượng kinh hoàng đó nếu như xảy ra trên người hắn thì sẽ thế nào, càng nghĩ cả người hắn càng tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Chuyện qua đi hơn một tuần thôn dân mới biết được nhóm ác bá làm bị thương Triệu Tiểu Mộc, Hạ Thần nổi trận lôi đình mới xuống tay nặng như vậy, chuyện họ biết được cũng là từ nhóm thôn dân bát quái trốn đằng xa kể lại.
"Lúc đó ta thấy Hạ Thần khuôn mặt đầy tức giận, vung dao một cái cánh tay Lâm Dương lập tức rơi xuống đất"
"Eo ơi, cái tên kia mới thảm, không nghe được hắn nói gì, nhưng mà Hạ Thần nói miệng hắn bẩn như vậy, nên cắt lưỡi hắn, còn nói tên đó dám nhìn tức phụ hắn cho nên móc luôn mắt đi"
"Trương Mãnh lần trước bị hắn đạp gãy một chân còn không sợ, giờ bị phế cả hai chân, lần này chắc chắn không thể đi lại rồi"
"Ta thấy lần này bọn chúng phải giải nghệ không làm ác bá luôn rồi, đụng phải Hạ Thần thì xong đời"
"Một mình đánh đông người như vậy? Hạ Thần đúng là đáng sợ a"
"Đáng sợ gì chứ, lúc đó ngươi không nghe được hắn nói, về sau gặp bọn họ ở đâu liền đánh ở đó, sau này bọn chúng chắc cũng không còn bén mảng đến thôn chúng ta, vậy chẳng phải rất tốt sao?"
"Đúng vậy, ta thấy lần này bọn chúng cũng phải điều trị một thời gian dài, mà có lành rồi cũng không làm ác bá nổi nữa"
"Ha ha, ta thấy sau này đừng chọc đến Triệu Tiểu Mộc thì tốt hơn, chỉ nói y một câu mà tên kia bị cắt luôn cả lưỡi"
"Triệu Tiểu Mộc phúc thật lớn, cưới một phu quân yêu thương như vậy"
"Nhiều nữ nhân song nhi trong thôn giờ hận không thể biến thành Triệu Tiểu Mộc kia kìa"
"Con gái nhà bà lúc trước không phải chê ỉ chê oi Hạ Thần sao?"
"Hừ, con gái ngươi cũng tốt nhỉ, cười Triệu Tiểu Mộc ngu ngốc gả cho Hạ Thần giờ ghanh tỵ người ta, còn muốn làm thiếp nữa chứ"
"Ngươi, lão bà miệng thối này, con gái ngươi cũng đòi làm thiếp chẳng phải sao?"
Bên Hạ gia biết chuyện cũng âm thầm cười trong lòng khi người gặp nạn, lúc nghe phu phu Hạ Thần bị nhóm Lâm Dương chặn đường liền tươi cười đầy mặt, nghĩ chắc chắn Hạ Thần bị Lâm Dương đánh cho khóc cha gọi mẹ, nhưng đến lúc biết được hắn một mình xử lý nhóm người kia, còn nghe được tình cảnh thê thảm của những kẻ đó xong thì không tự chủ được mà hai chân run rẩy, bọn họ vẫn nên là không chọc đến hắn thì hơn.
Không quản bên ngoài kia cãi nhau ra sao, cũng không quản Hạ gia nói gì, ăn cơm tắm tốt, Hạ Thần ôm Triệu Tiểu Mộc ở trên giường.
Ây, tức phụ bị thương chắc chắn là không làm ăn được gì rồi, nhưng mà ăn đậu hủ một chút cũng không sao, Triệu Tiểu Mộc bởi vì uống thuốc mà Diệp lão kê có dược an thần đã ngủ say.
Nằm một lúc đang dần thiếp đi, Hạ Thần cảm nhận được sát khí từ bên ngoài, khẽ nhíu mày, thời gian quái quỷ gì mà nhiều người ghé thăm đến vậy.
Nhìn tức phụ đang ngủ say không biết trời trăng gì, Hạ Thần kéo chăn đắp cho y rồi nhẹ nhàng xuống giường, lách người đến cửa sổ nhìn, đôi mắt tin tường của hắn xuyên qua bóng tối có thể nhìn một nhóm tầm bốn năm người mặc y phục đen bịt kín mặt đang lấp ló trên tường.
Chẳng lẽ là trộm?
Tường vây nhà hắn đều có gắn đá nhọn phía trên, lại còn cao nhóm người này có thể vượt qua dễ dàng lại không làm động đến nhóm Trần Đông, thực lực không tồi, Hạ Thần từ không gian lấy ra áo choàng, bao tay cùng mặt nạ đã lâu không sử dụng, chắc là từ lúc diệt thổ phỉ xong thì không còn dùng đến, lại đến gần tức phụ vẫn còn yên giấc đưa tay đặt lên vai y, tập trung đem y vào trong nhà gỗ ở không gian mới an tâm ra ngoài.
Hắn không thể để tức phụ ngủ không biết gì ở lại trong phòng một mình được, nhỡ bọn người này dương đông kích tây thì phải làm sao, vẫn là để y ở dưới mi mắt mình hắn mới yên tâm.
Nhẹ nhàng tiếp đất, hắn nhanh chóng tiếp cận nhóm người, vậy mà nhóm người lại không hề hay biết, vẫn đang cùng nhau tìm đối sách lẻn vào nhà.
"Các ngươi là ai?" Một giọng nói ồm ồm trầm thấp vang lên dọa nhóm người giật mình, một trong số đó rất nhanh đã nhìn thấy Hạ Thần đứng cách tầm mười bước chân trong bóng tối, khuôn mặt bị che phủ bởi mặt nạ màu trắng bạc.
Nhóm người không lên tiếng, tay lăm lăm kiếm ở tư thế phòng bị, nhóm người này là một nhóm trong giang hồ, được người thuê giết một người, người đó nói nhà này đều là nông gia chân đất lấm bùn, người kia lại đưa ra một số tiền lớn, rất nhanh họ liền đồng ý.
Hạ Thần híp mắt nhìn nhóm người tràn đầy sát ý, rõ ràng đến đây với ý đồ bất thiện trầm giọng nói "Các ngươi đến đây có ý đồ gì?"
"Ngươi là ai? Cũng được người thuê đến sao?" Một người trong nhóm đó lên tiếng hỏi
Hạ Thần nghĩ nghĩ một lúc lại nói "Đúng vậy, nói ở đây không an toàn, chúng ta ra ngoài kia" Nói xong điểm mũi chân bay ra ngoài trước
Nhóm người nhìn những người còn lại cũng đi theo, Hạ Thần dẫn họ đến một bìa rừng cách thôn một đoạn thì dừng lại, đảo mắt một cái đủ số người hắn thấy lúc nãy mới nói "Là ai sai các ngươi đến?"
"Chúng ta đã giao ước không thể nói, dù sao cũng chung một mục đích đến, vẫn là cùng nhau hợp tác" Một người nói, tuy nhiên vẫn không buông bỏ phòng bị, bởi vì nhìn hắn chẳng có chút thiện ý với họ.
"Các ngươi đến làm gì?" Hạ Thần lại hỏi
"Chúng ta đến giết một người, tên Triệu Tiểu Mộc" người kia lại nói
Vừa nghe thấy tên Triệu Tiểu Mộc, tay hắn siết chặt chui kiếm bị áo choàng che phủ.
Được lắm!
Muốn giết tức phụ hắn, lần trước không ra tay giết được đám người đã khiến hắn khó chịu, giờ cũng có chỗ để xả giận.
"Là ai sai các người đến?" Hạ Thần hỏi lại lần nữa, hắn muốn biết người phía sau mới tiện nhổ cỏ, giết đám người này, lần sau lại đến đám khác, hắn cũng không thể cột tức phụ mãi bên mình, dẹp yên một chút mới an tâm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.