Chương trước
Chương sau
"Không được, nếu như có ai đến phát hiện thì làm sao? Sẽ bị đào mất" Diệp lão sờ sờ ngắm ngắm
"Không cần lo, sẽ không ai dám đến đây đâu" Hạ Thần nói, lại kéo ông đứng dậy
"Sao lại không dám, nếu bị người ta đào mất, ta sẽ mắng chết ngươi" bị hắn kéo đi ông tức giận nói
"Núi này là của ta, không được ta cho phép sẽ không có ai dám bén mảng đến"
"Cái gì?" Ông không nghe lầm phải không? Hắn nói ngọn núi này là của hắn, đùa sao?
"Lão không nghe lầm đâu, núi này ta đã mua lại, sẽ không ai dám đến" cả hai lại đi xuống núi
"Ta thấy trên núi chắc chắn có nhiều thảo dược. Ngươi không cần đi cùng ta, mai ta muốn đi xem một vòng" Diệp lão nói, lúc nãy quan sát, ông nhìn thấy có nhiều loại thảo dược mộc rất tươi tốt.
"Không được" Hạ thần ngắt lời ông
"Tại sao? Ngươi sợ ta trộm nhân sâm của ngươi?" Tên này đúng là khó hiểu
"Núi này có mãnh thú, năm ngoái ta đánh chết một con hổ, nhưng chắc chắn vẫn còn. Đi một mình không an toàn" nhỡ ông lên đây bị mãnh thú ăn thịt, hắn lấy gì đền cho Diệp Thanh Thanh.
Diệp lão gật gật đầu thì ra là vậy, lại kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, hắn đánh chết hổ, tên này là con người sao?
Cuối cùng nói với tức phụ mang y đi ngồi xe ngựa lại không thực hiện được.
"Tức phụ, mai ta mang ngươi đi ngồi xe ngựa, hôm nay đã trễ quá rồi" hắn lải nhãi
"Không sao, hôm nay nhiều việc, ngươi cũng mệt rồi, mau đi ngủ thôi" Triệu Tiểu Mộc buông sổ, xếp gọn vào ngăn tủ ở đầu giường
"Xong rồi sao? Ta không mệt. Chúng ta vận động một chút đi"
Nói xong đã đem y ép xuống vừa hôn vừa sờ.
Bên trong phòng chỉ còn lại một mảnh xuân tình.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm người làm đã ra tập hợp, trong số đó có cả Hàn Mặc.
Tối hôm qua Diệp lão cùng Hạ Thần ra ngoài về, ông nói với hắn cùng Diệp Thanh Thanh sẽ ở lại chỗ này không đi nữa.
Hạ Thần đã hứa bảo hộ bọn họ. Mà giờ Diệp lão cũng không muốn ra ngoài lang bạc nữa, ông chỉ muốn tìm một chỗ yên ổn sống qua ngày.
Cố gắng truyền thụ y học cả một đời lại cho Diệp Thanh Thanh.
Hàn Mặc nghe cũng vui mừng, nếu hắn có thể ở lại chỗ này. Vậy thì hắn có thể đi theo Hạ Thần luyện võ, có thể bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ.
Cùng tối đó, Hàn Mặc đi tìm Hạ Thần xin hắn gia nhập vào đội ngũ làm việc, cũng xin đi theo được học võ. Hạ Thần đồng ý.
Trước khi rời đi, Hàn Mặc còn nghe Hạ Thần nói một câu mà đến mãi về sau hắn cũng chưa bao giờ quên
"Nếu ngươi muốn bảo vệ người mình yêu thương, ngươi nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Càng cường đại sẽ không ai dám hiếp đáp người bên cạnh ngươi"
Nhóm người dưới sự chỉ đạo của Trần Đông cùng Tưởng Tùng ra sức luyện tập. Lại học thêm nề nếp kỉ cương của quân doanh.
Ăn sáng xong, mười người dắt trâu ra đồng, còn lại ở nhà bắt đầu tưới nước cho cây.
Bởi vì tối qua Hạ Thần đã lén tưới chút linh tuyền cho cây mới, cho nên giờ họ chỉ cần lấy nước giếng Hạ Thần đã pha linh tuyền trước đây tưới là được.
Nhìn nhóm người đông đảo dắt trâu ra khỏi nhà Hạ Thần, nhóm thôn dân đang vác cuốc ra đồng lại thì thầm hỏi nhau
"Nhà Hạ Thần có chuyện gì mà lắm người vây?"
"Ta đếm qua có mười người, bọn họ còn vác cuốc dắt trâu, chắc Hạ Thần lại thuê người làm việc"
"Đúng rồi, đất nhà hắn nhiều như vậy, một mình hắn cùng bên Triệu gia cũng làm không xuể"
"Còn nghe nói hắn không cho Triệu Tiểu Mộc động tay làm gì"
"Ta thấy a, ngày lành của Triệu Tiểu Mộc cũng không biết bao lâu, giờ Hạ Thần có tiền như vậy, hắn muốn thú hay nạp thêm bao nhiêu không được, đợi đến ngày đó. Sợ sẽ sống còn khổ hơn trước đây"
"Ngươi là vì ghanh tỵ với người ta đi, cho dù là vậy thì người ta đã sống tốt một thời gian rồi còn gì"
"Ngươi nói ngươi không ghanh tỵ đi, trước đây cũng cười nhạo y gả phải một tên điên còn gì"
"Hứ, không thèm chấp nhất với ngươi"
Bọn họ còn đang cãi nhau, lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa lớn từ bên trong chạy ra.
Chiếc xe được trạm trổ tinh mỹ, nhìn thế nào cũng giống như xe của quan gia hoặc là nhà quyền quý giàu có mới mua được.
Mà bên trên còn có một biển gỗ khắc chữ. Người ngồi chỗ đánh xe không ai khác chính là Hạ Thần.
"Hạ Thần a, sớm như vậy đã đánh xe đi đâu?" Một người lên tiếng hỏi, mà những người đi cùng cũng muốn xác nhận, xe ngựa này có phải của hắn.
"Ân, ta đưa tức phụ ta dạo một vòng xe ngựa mới" Hạ Thần nói
"Mọi người sớm" Triệu Tiểu Mộc ngồi bên trong vén rèm ra chào hỏi mọi người.
"Ân, xe ngựa mới mua à? Đẹp thật a" một song nhi nhìn thấy Triệu Tiểu Mộc ngồi bên trong xe ngựa lớn, cảm thán nói
"Hôm trước đi phủ thành mua, để Tiểu Mộc nhi có muốn ra ngoài thì có xe đi" Hạ Thần nói
"Chắc là rất đắt phải không?" Người kia lại nói, nếu bình thường một con ngựa đã hơn trăm lượng, này mua nguyên chiếc xe ngựa sẽ là bao nhiêu đây?
"Hơn ba trăm lượng" Hạ Thần không do dự đáp
Nhóm thôn dân nghe xong kinh ngạc không thôi. Hơn ba trăm lượng, họ có thể mua thêm được một mớ ruộng, sống khá giả vài năm.
"Mà Hạ Thần này, sáng nay ta thấy có một nhóm người vác cuốc từ nhà ngươi đi ra, nhìn rất lạ mặt, có phải ngươi thuê người làm không? Nếu còn cần thì cho ta xin một chân, ruộng ta cũng đã gần xong hết rồi" một người nói, người này cũng làm công lúc hắn xây nhà.
"Bọn họ không phải ta thuê đâu, là người làm của nhà ta. Chúng ta còn có việc đi trước" Hạ Thần nói xong vung roi
"Không phiền mọi người làm việc, chúng ta đi trước" Triệu Tiểu Mộc nói
Chiếc xe chầm chậm chạy đi xa.
Nhóm người ngơ ngác nhìn nhau, này là ý gì? Không phải thuê? Người làm? Nếu vậy chẳng phải những người đó là được Hạ Thần mua về sao?
Oa, thật có tiền a! Mua một lần tận mười người.
Xe ngựa chạy đến trước nhà nhị thúc thì dừng lại, Hạ Tiểu Ngọc từ bên trong nhà vừa nhìn thấy đã chạy ra.
"Oa a, xe ngựa lớn như vậy, biểu ca ngươi thuê xe ngựa lớn như vậy làm gì?"
"Ta không thuê, đây là xe ngựa ta mua cho Tiểu Mộc nhi" Hạ Thần nói
"Có muốn cùng chúng ta đi trấn trên không?" Triệu Tiểu Mộc vén rèm cửa thò đầu ra nhìn Hạ Tiểu Ngọc
"Đi, đi. Ta vào nói với nương một tiếng. Các ngươi đợi ta a" Hạ Tiểu Ngọc chạy nhanh vào nhà. Chốc lát liền chạy ra trèo lên xe ngựa
"Ngươi cẩn thận chút" Triệu Tiểu Mộc sợ y ngã xuống, vội kéo tay y
Xe ngựa lại đảo một vòng đến Triệu gia, thu hút không biết bao ánh mắt, mà trong đó có gia đình Hạ gia.
Nhà Hạ gia ở dưới ruộng nhìn thấy xe ngựa Hạ Thần điều khiển đi qua, chỉ dám cúi đầu liếc mắt nhìn, đợi xe ngựa đã đi xa Hạ Hồng mới tấm tắc khen ngợi, nhưng trong lòng lại ghen ghét không thôi.
Vì cớ gì Triệu Tiểu Mộc lại được sống sung sướng như vậy, còn cô giờ phải xuống ruộng cực nhọc, giải nắng dầm sương.
Cô cũng muốn được ngồi xe ngựa, được mặt quần áo đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.