Nhìn nhóm người hướng về phía nhà mình đi đến, người đi đầu lại là Hạ Thần bên cạnh còn có trưởng thôn, Hạ phụ ở trong ruộng xa xa nhìn thấy, tim đập bình bịch như muốn nhảy khỏi ngực. 
Này lại xảy ra chuyện gì? 
Ông vội bỏ cuốc bỏ cày, một đường chạy theo về nhà. 
Đứng trước cửa nhà Hạ gia, Hạ Thần liếc mắt nhìn Trương Mãnh, bị hắn nhìn da đầu y tê rần, nhịn đau gào lên "Lưu thị, ngươi ra đây cho ta" 
Lưu thị đang ngồi cho Hạ Hoàng Anh ăn cháo, nghe thấy tiếng gào bên ngoài, tay bà run lên, trên lưng tuôn ra một mảng mồ hôi lạnh. 
Giọng này là của Trương Mãnh mà, sao hắn lại ở đây? 
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì, là ai lại gào như vậy?" Hạ Hoàng Anh hỏi 
"Không có gì, ngươi ăn xong nằm nghỉ đi. Ta đi xem sao?" Nói xong Lưu thị đã chạy ra ngoài. 
Vừa nhìn ra cõng đã bị dọa cho sợ nhảy dựng, Hạ Thần cong môi quỷ dị nhìn bà, bên cạnh hắn là Trương Mãnh đã tơi tả được tiểu đệ đỡ, trên thân toàn bụi đất, cái chân kia giống như đã bị gãy, vừa nhìn lại nhớ đến cánh tay bị Hạ Thần đá gãy. Tay bà chỉ mới lành đó thôi. 
"Lưu thị" Trương Mãnh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt chứa đầy lửa giận nhìn bà. 
"Ngươi là ai? Ta không biết ngươi" Lưu thị liếc mắt, có chết cũng không nhận quen biết ngươi, xem ngươi làm được gì. 
"Được lắm, giờ ngươi không muốn nhận người? Ngươi sang thôn Hà Nam tìm ta không ít người nhìn thấy đâu, ngươi muốn ta gọi tới kiểm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-lam-dien-chu/1591602/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.