Thoắt cái nhóm Hàn Mặc đã ở gần nửa tháng, nhìn thấy Diệp lão đã khỏe lại như trước, Hàn Mặc liền hỏi ý kiến của hai người muốn đi hay ở. 
"Gia gia, hay là chúng ta ở lại đây đi, bọn họ rất tốt" Diệp Thanh Thanh nói, thời gian này sống rất tốt, gia gia y đã lớn tuổi rồi, không thể ra ngoài lang bạc tiếp tục nữa. 
Y có thể không sao, nhưng sức khỏe gia gia y không cho phép. 
Liền nhận được cái lắc đầu của Diệp lão, ông không thể mang phiền phức đến cho ân công đã cứu họ. 
Tính toán xong, ba người liền đi tìm Hạ Thần, hắn đang lẽo đẽo theo sau tức phụ hắn cho trâu ăn cỏ, tức phụ hắn bắt buộc hắn ngày mai phải ra ruộng a. 
"Các ngươi tìm ta, có chuyện gì?" Hạ Thần hỏi 
"Ân công, đa ta ân cứu mạng, nhưng chúng ta không muốn mang phiền phức đến cho ngươi, cho nên hôm nay chúng ta liền rời đi. Ân này kiếp sau ta làm trâu làm ngựa trả cho ngươi. Xin nhận chúng ta một lạy" Diệp lão nói 
Ông đang định quỳ xuống đã được Hạ Thần đỡ lại nói 
"Không cần, ta chỉ tiện tay giúp đỡ. Nếu các ngươi muốn ở lại thì cũng sẽ phải làm việc cho ta, tất nhiên vẫn sẽ có tiền công làm việc. Nếu các ngươi muốn đi ta cũng không ép buộc" 
"Đa tạ. Nhưng nếu chúng ta ở lại sẽ mang đến phiền phức cho ngươi, vẫn là đi thì hơn" Diệp lão nói, không biết bọn người kia còn đến tìm họ hay không, nếu ở đây chỉ sợ lại phiền phức cho người tốt. 
"Vậy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-lam-dien-chu/1591600/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.