Chương trước
Chương sau
Nghe câu này Nam Khê mới quay đầu lại, vừa thấy người không còn cả tiếng cũng không có nàng hoảng hốt vội vàng chạy lên tảng đá san hô. Đợi khi nhìn thấy tấm lưng trơn bóng dưới biển kia mới yên tâm ngồi xuống tảng đá thấp đó.

Chắc Du Lương rất giỏi bơi lội, lặn xuống biển hồi lâu mới nổi lên thở. Tư thế bơi của hắn cũng rất đẹp, linh hoạt như một con cá vậy. Nhìn hắn tự tại như thế Nam Khê cũng có xung động muốn xuống nước.

Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, xuống nước y phục chắc chắn sẽ ướt sũng, thôi vậy, nàng nhìn là được rồi.

Hai khắc đồng hồ sau Du Lương bơi càng lúc càng xa, thời gian nổi lên thở cũng càng lúc càng ít. Nam Khê lo lắng lắm, gọi mấy tiếng mới thấy hắn bơi về phía mình.

Vì nàng ngồi trên tảng đá san hô khá thấp, Du Lương liền bơi thẳng đến nằm bên cạnh nàng, mắt sáng long lanh nhìn nàng.

Nam Khê bị nhìn chằm chằm đến nóng mặt, một bên vô tình nhìn nửa bờ vai lộ ra trên mặt nước, một bên khẽ giục hắn lên bờ mặc áo.

"Chưa vội, Tiểu Khê nàng xem ta mang về cho nàng cái gì này."

Du Lương cúi đầu mò mẫm dưới nước một lúc, xách lên một chuỗi vỏ sò lớn được buộc bằng rong biển. Hắn sức lớn, trực tiếp bẻ một cái ra, bóp mấy hạt ngọc trai từ trong lớp thịt non mịn đó.

"Những viên ngọc trai này không tròn bằng trong tiệm trang sức, nhưng vẫn rất đẹp. Đợi mang về ta lấy hết ra xâu cho nàng một chuỗi vòng tay nhé?"

Nam Khê gật đầu ừ ừ, nàng rất thích những món đồ nhỏ này. Nhất là hắn còn có tâm xuống đáy biển nhặt về.

"Mau lên đi, hôm nay chúng ta thu hoạch cũng đủ rồi."

Du Lương không chịu, cười đòi nàng hôn lên trán một cái mới chịu lên bờ. Nam Khê liếc nhìn đệ đệ và A Mạch đều không ở gần đây, cúi đầu định hôn một cái. Kết quả vừa ghé lại gần bỗng thấy không xa phía sau Du Lương có một con rắn có hoa văn hình vòng bơi lại, sợ đến nỗi nàng lập tức đưa tay kéo người.



"Có rắn biển! Đại Lương ca chàng mau lên đây!"

Rắn biển này người sống ven biển đều biết, chỉ cần cắn nhẹ một cái là có thể lấy mạng người, bất kỳ ai cũng cứu không kịp.

Du Lương không dám chậm trễ lập tức lật người từ dưới nước lên. Hai người dựa vào nhau căng thẳng nhìn con rắn bơi càng lúc càng xa mới dần dần hoàn hồn.

Có vẻ như họ dựa quá gần nhau rồi...

Cảnh tượng đối diện trực tiếp với cơ bắp như vậy khiến Nam Khê cảm thấy mình sắp thở không nổi, nàng nuốt nước bọt, không biết sao lại nhớ đến cảnh tượng lần trước cùng Xuân Nha đến hoang đảo đi biển.

Hình như khi ấy Xuân Nha cũng kề cận Lâm tam ca đến thế.

"Nghĩ gì mà tai đỏ ửng thế?"

"Ta... ta nhớ lại lúc trước cùng vợ chồng Xuân Nha đến hoang đảo mò cá, họ... họ..."

Sau đó họ làm gì, không cần hỏi, chỉ nhìn đôi tai đỏ như nhỏ m.á.u của người trước mắt cũng đoán được đôi phần.

Cô nương ngoan ngoãn nép vào lồng ngực, khung cảnh mờ ảo như vậy, nếu chẳng làm gì thì hắn cũng sẽ hối tiếc.

Du Lương siết chặt cánh tay, ép nàng ngẩng đầu, không chút do dự hôn xuống. Ban đầu chỉ là nụ hôn thuần khiết triền miên trên đôi môi, nhưng Nam Khê lại nhớ đến chuyện thè lưỡi khiến người ta hoang mang của Xuân Nha lần trước, không kìm được mà muốn thử.

Kết quả...



Suýt nữa thì đứt hơi.

Nếu không nghe thấy tiếng gọi của đệ đệ, Du Lương cũng chẳng định buông tay.

Nam Khê mềm nhũn tựa vào mỏm đá che miệng thở dốc, trong mắt là ánh sáng lung linh khó tả. Du Lương nuốt nước bọt, khẽ véo má nàng một cái rồi mới đứng dậy, giọng khàn đặc: "Ta mặc áo trước, mang đồ qua đó, nàng... lát nữa hãy qua."

"Ừm..."

Hina

Giọng nhỏ như muỗi kêu mà ngọt hơn mật ong. Du Lương lại nhìn nàng hai lần, rồi mới mặc áo xách thùng đi về phía thuyền.

Một khắc sau, Nam Khê cũng lấy lại sức lực, bước ra từ sau mỏm đá. Nếu không nhìn vào môi thì cũng chẳng có vấn đề gì. Vì thế, vừa lên thuyền nàng liền dựa vào mạn thuyền lấy khăn che mặt, Nam Trạch hỏi nàng liền nói là nắng to quá, bị nắng khó chịu.

Du Lương chỉ cười, lén lút bị véo mấy cái cũng cam tâm tình nguyện.

Buổi trưa cả nhà ăn qua loa một nồi mì, rồi bắt đầu bận rộn. Người thịt cá thì thịt cá, người bóc hàu thì bóc hàu. Thập Ngũ ở một bên chặt xương kêu cốp cốp, Du Lương thì ở bên cạnh băm thịt, âm thanh cũng liên miên không dứt. Tuy ồn ào nhưng đó là mùi vị gia đình nhiều người khó được hưởng thụ.

Nam Khê giờ đã không còn cố chấp với tài nấu nướng của mình nữa, ngược lại Nam Trạch lại rất hứng thú với việc nấu ăn, đứng bên cạnh Lư thị xem bà làm món, hỏi không ngừng nghỉ.

"Tiểu Trạch à, con hỏi nhiều thế là muốn nấu ăn à? Con học cái này làm gì?"

"Đương nhiên là học tốt để nấu cho thẩm ăn chứ sao. Lư thẩm thẩm đã lớn tuổi rồi, sau này không thể để thẩm nấu cơm mãi được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.