Du Lương không định nói cho mẹ chuyện vừa xảy ra, hắn cũng không sợ người kia tìm đến cửa. Nửa đêm hắn ta núp ở ven đường tập kích cô nương nhà người ta vốn đã là chuyện xấu hổ, bị đánh cũng là đáng đời.
Trong nhà có mẹ và Tiểu Trạch, hẳn là không sao đâu. Nhưng hắn vẫn không yên tâm, bắc hai cái ghế dài trong sân ngủ một đêm.
Ngủ ngoài trời một đêm, trên người bị muỗi đốt chi chít toàn là nốt sưng, sáng sớm hôm sau dọa Nam Khê một trận.
"Chàng ngốc à, sao không vào phòng Tiểu Trạch ngủ?"
Du Lương cười hì hì, hắn không nói mình chủ yếu là lo có người trèo tường vào.
"Nàng còn nhớ chuyện tối qua không?"
Nam Khê nhíu mày, Lư thẩm nói tối qua nàng say rượu.
"Tối qua ta làm gì vậy? Bắt nạt chàng à?"
Không phải vậy chứ, nghe nói khi say rượu nàng rất ngoan mà, không ồn ào cũng không náo loạn.
Nàng không nhớ gì cả.
Du Lương vốn định giấu đi, nhưng lại nghĩ nên nói cho nàng biết để nàng có chút đề phòng. Thế là kể lại chuyện xảy ra tối qua từ đầu đến cuối.
"Lát nữa ta ra ngoài làng dò hỏi xem tối qua ai bị thương, về rồi chúng ta bàn bạc tiếp."
Trong đầu Nam Khê đột nhiên nhảy ra một cái tên.
Vu Mậu Tài...
Có phải là hắn ta không?
Một kẻ đọc sách, dù không biết xấu hổ đến đâu cũng không nên làm ra chuyện này chứ? Sách đọc vào bụng chó hết rồi sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712707/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.