Tiếp đến là ăn rau không và một bát canh.
Cuối cùng, lại uống thêm hai bát canh.
Có vẻ vẫn chưa no.
Mặt Nam Khê đã xanh lét…
"Thập Ngũ, ngươi thường ăn được bao nhiêu?"
Nhịn đi nhịn lại Nam Khê vẫn không nhịn được hỏi ra.
Thập Ngũ vui vẻ uống xong ngụm canh cuối cùng, hiếm khi mở miệng.
"Chưa từng ăn no, không biết."
Chưa, chưa từng ăn no!!!
Cả nhà đều sửng sốt. Uống năm bát canh, một bát rau một cái bánh bao hắn ta nói chưa từng ăn no!
Lúc này Nam Khê thật sự hối hận rồi, tham rẻ thật không nên. Tiết kiệm vài lạng bạc lại mua về một cái hũ cơm, phải nuôi cả đời...
Không được, phải bắt hắn ta làm việc, kiếm lại tiền ăn!
Du Lương nhận được ánh mắt người trong lòng truyền đến, vừa nhịn cười vừa tăng tốc độ ăn.
Ăn xong hắn liền dẫn Thập Ngũ đi, củi dự trữ bên xưởng rượu chưa đủ, vừa hay có thêm người giúp.
Nam Khê giúp dọn dẹp bát đũa, nghĩ đến lát nữa mình còn phải ra ngoài nên nói trước với Lư thẩm một tiếng.
"Thẩm thẩm, tối nay nấu riêng một nồi cho Thập Ngũ nhé."
"Được, vậy ta hấp cho hắn một nồi màn thầu bột thô, ta thấy canh ngao hắn cũng uống quen nên nấu thêm một nồi, thêm chút rau muối cũng không tệ."
Sắp xếp như vậy, đều là đồ no bụng, ăn cũng không tính là quá tệ. Dù sao cũng không thể để một người mua về ăn cùng với chủ nhà.
Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712697/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.