Du Lương ôm bánh trong lòng, mũi cay cay, giọng hơi khàn.
"Tiểu Khê muội muội, cảm ơn muội mang bánh đến thay mẹ ta. Phiền muội về nói với mẹ ta một tiếng, ta ở đây rất tốt, không bệnh không tật thật sự rất tốt, bảo bà đừng lo cho ta."
Nam Khê gật đầu, nhìn những vết sẹo trên tay hắn rồi lặng lẽ quay đi.
Hina
Sống trong nhà giam làm sao tốt được.
"Được rồi, muội mau về đi. Ở đây mùi nặng, ngửi nhiều không tốt."
Du Lương hiếm khi gặp người quen, trong lòng không nỡ nhưng vẫn mở miệng đuổi người. Nam Khê cũng không muốn ở đây lâu, từ biệt hắn rồi theo đường cũ đi ra.
Nàng vừa đi, trong phòng liền náo nhiệt, ồn ào muốn đòi bánh của Du Lương. Nhưng Du Lương chỉ cho mấy người thân cận, còn lại để ở chỗ ngủ của mình, không ai dám động.
Ra khỏi nhà giam, hít thở không khí trong lành bên ngoài, tâm trạng Nam Khê tươi sáng hơn vài phần. Lúc ra ngoài nàng phát hiện ở ngã rẽ đầu tiên có thêm một quan sai cao gầy, nhưng ra ngoài không cần kiểm tra lại nên nàng không lo lắng gì, cứ thế đi ra.
"Hửm? Nha đầu đó vào lúc nào?"
"Vừa nãy, khi tỷ phu đi tiểu."
"Vậy tiền đâu?"
Quan sai cao gầy đưa tay ra, người mới lập tức ngơ ngác.
"Tiền gì?"
"Chuyện vớ vẩn, tất nhiên là tiền vào thăm phạm nhân!"
Nam nhân đá một cái vào tiểu cữu tử, khó chịu hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không thu tiền?"
"Không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712632/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.