Nàng nào có muốn...
Ít nhất, ít nhất cũng phải đợi nàng làm ra tất cả rượu trong bí kíp gia truyền, chữa khỏi bệnh cho em trai, cơm áo chẳng lo nghĩ, mới tính đến chuyện trăm năm.
Có lẽ ba năm nữa? Hay mười năm?
Ai mà biết được cơ chứ!
"Nam Khê tỷ tỷ, trứng hấp xong rồi!"
Tiểu Linh mở vung nồi ra quạt quạt, hai bát trứng hấp vàng ươm hiện ra. Nàng ấy đã hấp nhiều lần, thành thạo dùng khăn bưng hai bát ra.
Nam Khê lấy thìa chọc nhẹ, trứng liền lõm xuống một lỗ, mềm mại đến khó tin.
"Trứng mới ra nồi còn nóng lắm, Nam Khê tỷ tỷ ăn cẩn thận nhé."
Tiểu Linh không liếc nhìn trứng lấy một cái, dọn dẹp bếp xong định đi ra ngoài. Nam Khê vội ngăn lại, đẩy bát trứng chưa chọc qua cho nàng ấy.
"Mỗi người một bát."
"Không không! Muội không ăn được đâu!"
“Sao lại không ăn được, muội làm xong việc chẳng lẽ không đáng được chút thù lao sao?”
Nam Khê biết rõ tâm tư của tiểu nha đầu này, nàng cũng thích những đứa trẻ không ham của cải, bát trứng này vốn nên cho tiểu nha đầu một bát.
“Tiểu Linh, nay người ta học nghề bái sư đều phải chuẩn bị rất nhiều lễ vật. Muội dạy ta làm đồ ăn cũng là một loại nghề, ta không thể học không công được, người ta sẽ nói ta lợi dụng muội mất.”
“Không…”
“Muội không muốn nếm thử món trứng hấp mình làm có vị thế nào à? Nhìn thôi đã thấy ngon lắm rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712140/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.