Tối đó Nam Khê mất ngủ, trằn trọc nghĩ cách giải thích nguồn gốc tay nghề. Càng nghĩ càng không có manh mối, bụng lại đói.
Nhà giờ có khá nhiều thứ ăn được, nhưng Nam Khê tiếc không muốn ăn, hơn nữa trời cũng sắp sáng, nên đành uống nước. Nước giếng mát xua tan không ít phiền muộn trong lòng, nàng vừa định quay vào nhà thì nghe đệ đệ hỏi trong phòng.
"Là a tỷ à?"
Nàng theo phản xạ muốn trả lời, nhưng chưa kịp mở miệng thì trong đầu lóe lên ý, nên không nói gì, cố tình gây chút tiếng động rồi mới về phòng mình.
Nghe tiếng cửa phòng tỷ tỷ đóng lại, Nam Trạch mới nằm xuống. Chắc tỷ tỷ ra uống nước, có thể đóng cửa nhẹ nên không nghe thấy mình gọi.
Hai tỷ đệ nhanh chóng ngủ say.
Sáng hôm sau Nam Khê vừa tỉnh dậy liền đánh thức đệ đệ.
"Tiểu Trạch, cái bát nước trong phòng ta là đệ mang vào hả?"
Nam Trạch ngơ ngác.
"Bát nước gì?"
"Là cái bát trên bàn, sáng nay ta dậy thấy có hai cái bát, tối qua rõ ràng ta không mang vào."
Nam Trạch nghe vậy lập tức nhớ lại tiếng động đêm qua, lòng thắt lại, thần sắc có chút hoảng hốt. Đêm qua trong viện nếu không phải tỷ tỷ thì là ai? Trong phòng tỷ có người lạ đột nhập?!
Đây là chuyện lớn!
"A tỷ, chân đệ thế này sao mang nước vào, tối qua đệ có nghe thấy tiếng nước trong viện, cứ tưởng là tỷ. A tỷ không sao chứ, có bị thương không?"
Nam Khê đang diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-nau-ruou-lam-giau/3712118/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.