“Ngươi vẫn còn biết đã lâu không gặp cơ đấy! Thời gian dài như vậy chẳng thấy bóng dáng một người nào về thôn thăm ta, người một nhà các ngươi ở trong thành ăn sung mặc sướng, đâu thèm quan tâm tới c.h.ế.t sống của lão thái bà này.”
Lê Giang nghe xong, cảm thấy không vui lập tức đáp trả.
“Nương, ngươi nói vậy là không đúng rồi. Ngày lễ ngày tết chúng ta vẫn nhờ người đưa lễ vật về. Lại nói, không phải có người một nhà đại ca phụng dưỡng ngươi sao? Làm gì tới lượt một kẻ làm con rể như ta nhúng tay vào? Nhìn ngươi này, bộ dáng tinh thần tràn đầy, chắc chắn cuộc sống hàng ngày rất thoải mái nha.”
“Ngươi!”
Quan lão bà tử theo bản năng đang muốn nổi giận, nhưng bà ta mới mở miệng nói một chữ đã thấy hai bàn nam nhân mặt đầy hung dữ ngồi cạnh lan can kia đồng thời nhìn lại đây, khiến bà ta sợ tới mức nghẹn lại, không dám nói câu nào nữa.
Quan Thành sợ bà nội nói cái gì nữa sẽ đắc tội người một nhà dượng, bởi vậy hắn ta vội vàng tìm cái lấy cớ nói muốn đưa bà ta đi dạo tửu lầu và lôi bà ta đi rồi.
Lê Tường nhìn ánh mắt nóng cháy của đám người trên bàn kia, nàng đã mơ hồ hiểu ra mọi chuyện.
Kỳ thật, nàng cũng không cố tình muốn giấu giếm chuyện nàng chính là bà chủ của tửu lầu này, nàng càng không sợ có người tới đây gây chuyện.
Tuy Lê gia bọn họ không phải nhà quyền quý gì đó ở trong thành, nhưng xử lý vài ba kẻ gây chuyện vẫn thật đơn giản.
Lý đại nhân và thủ hạ của hắn đều là khách quen của tửu lầu, chỉ cần nàng cho người qua nhắn một tiếng, không tới một nén nhang sẽ có sai dịch đang tuần tra phố phường lại đây.
Đương nhiên, hôm nay là ngày vui của biểu tỷ, nàng không muốn xảy ra khúc mắc, tốt nhất người một nhà đại cữu cữu nên thành thật chút đi.
“Phụ thân, ta còn nhiều chuyện cần xử lý trong phòng bếp, ta phải xuống trước đây, nơi này ngươi tiếp đón nhé. Bạch thúc thúc ở bên kia, chốc lát nữa, ngươi nhớ qua chào hỏi bọn họ mấy câu. Còn nữa, mấy ông chủ hàng ngày vẫn hợp tác với chúng ta cũng báo tin chuẩn bị qua đây, ngươi đi chiêu đãi bọn họ nhé.”
Lê Giang gật gật đầu.
“Đã biết, ta hiểu rõ rồi, ngươi qua làm việc đi. Đúng rồi……”
Hắn nhìn nhìn đám người Ngũ Thừa Phong đang ngồi ở lan can đằng kia, há miệng muốn nói điều gì đó nhưng lời nói đến bên miệng lại không nói ra được.
“Ngươi đi làm việc thôi.”
Lê Tường nhìn theo ánh mắt phụ thân nàng, vừa lúc Ngũ Thừa Phong cũng hướng ánh mắt qua bên này, hai người chạm phải mắt nhau. Ánh mắt nhìn qua tưởng như trầm lắng mà lại bao hàm nhiệt tình như lửa của hắn, khiến nàng hoảng hốt.
Không hiểu tại sao, trong khoảnh khắc này, dường như nàng đã trở về khoảng thời gian mấy tháng trước, khi hai người sớm tối luôn ở bên nhau.
Hôm qua lúc gặp hắn, nàng quá lo lắng nên không nhìn thật cẩn thận, hôm nay mới phát hiện ra hắn lại gầy đi không ít, không cần nghĩ cũng biết, mấy tháng màn trời chiếu đất vừa rồi thật là vất vả.
Đáng tiếc bây giờ nàng không có thời gian để nói chuyện với hắn, chỉ có thể bảo tiểu nhị bưng lên bàn bọn họ thêm hai đ ĩa thịt chiên giòn và rau xào thôi.
Nàng vừa đi được một lát, Quan Thành đã đưa bà nội vừa được đả thông tư tưởng của nhà hắn trở về.
Quan lão bà tử há mồm một cái là đòi gặp nữ nhi.
Lê Giang nhíu nhíu mày nói: “Lúc này nàng đang ở cạnh Thúy Nhi bên kia, buổi tối mới có thời gian qua đây.”
Vừa nghe lời này, Quan lão bà tử lại cười.
“Thế thì vừa vặn, ngươi đưa ta qua bên đó đi. Nói như thế nào, Thúy Nhi cũng là tôn nữ của ta, nàng thành thân kiểu gì ta cũng phải qua bên đó nhìn một cái. Làm gì có chuyện ở bên này chờ tới tận lúc tối mới được gặp? Ta vẫn còn lễ vật muốn đưa cho nàng đây.”
Lê Giang: “……”
Hắn có chút không hiểu bà mẹ vợ này đang suy nghĩ chuyện gì, ngày thường chẳng bao giờ thấy bà ta đối tốt với Thuý Nhi, tại sao lại đột nhiên muốn nhanh chóng qua gặp tôn nữ? Lại còn có lễ vật muốn đưa Thúy Nhi nữa, chẳng giống phong cách của bà ta chút nào.
Thế nhưng, nữ tử xuất giá, có nãi nãi ở bên cũng là chuyện bình thường, nếu bà mẹ vợ này thành thành thật thật không gây chuyện, hắn đưa bà ta qua cũng chẳng vấn đề gì.
Quan lão bà tử thấy hắn không trực tiếp phản đối, bà ta thừa thế xông lên, nói đi nói lại vài lần muốn qua thăm Thúy nhi.
Đương nhiên, bà ta không hề có ý tốt muốn qua tâm sự với tôn nữ vậy đâu, mục đích chủ yếu là muốn qua tìm nữ nhi nói về chuyện tửu lầu thôi. Bà ta đâu có ngốc, con rể sẽ không nể mặt, chỉ có tìm nữ nhi đi bán thảm (kể khổ) mới kiếm được lợi lộc thôi.
Cuối cùng Lê Giang vẫn nghe lời bà ta, đưa mấy người nữ quyến bên nhà mẹ vợ qua chỗ Thuý Nhi ở bên kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]