“Đương nhiên không thể tìm sư phụ rồi, chúng ta có thể tìm A Nhược. Buổi tối A Nhược cũng không có chuyện gì làm, chốc lát nữa ta sẽ đi nói chuyện này với nàng.”
Lòng Hạnh Tử tràn đầy chờ mong, nàng ấy quyết định thức đợi A Nhược trở về, kết quả đợi hơn một canh giờ cũng không thấy A Nhược đâu, hai tỷ muội buồn ngủ không chịu nổi.
Đào Tử không chịu nổi đã ngủ trước rồi. Hạnh Tử cũng đang chuẩn bị đi ngủ lại nhìn thấy sư phụ cầm đèn vào phòng bếp.
“Sư phụ?”
“Hạnh Tử, sao ngươi còn chưa ngủ?” Lê Tường châm hai ngọn đèn đặt lên bệ bếp, rồi thuần thục đeo tạp dề vào người: “Nếu chưa ngủ thì qua giúp ta nhóm lửa đi, ta muốn nấu bữa ăn khuya.”
Hạnh Tử nghe lời ngồi xuống trước bếp, chuẩn bị nhóm lửa. Nàng ấy tính toán canh giờ, thời điểm này đã qua giờ Tỵ rồi.
Ngày thường sư phụ và A Nhược xử lý chuyện phòng thu chi, nhiều nhất chỉ mất chừng ba mươi phút là xong, sao hôm nay lại làm lâu như vậy?
Trong lòng nàng ấy đầy tò mò nên thuận miệng hỏi một câu: “Làm bữa ăn khuya ư? Sư phụ, hai người còn chưa ngủ sao?”
Lê Tường lắc đầu, trên mặt nàng có chút buồn bực.
Thời đại này, ánh đèn quá kém chất lượng, nàng châm lên vài ngọn đèn mà ánh sáng vẫn mù mờ lắm, đã vậy còn phải nhìn chằm chằm vào những con số kia, nhìn thời gian dài đôi mắt đã chịu không nổi.
Thế nhưng công việc này cần phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611590/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.