Chỉ cần dạy A Nhược cách làm từ bây giờ, đến khi lão kế toán kia ra đi, nàng sẽ không sợ luống cuống tay chân nữa.
Lê Tường cố ý nhìn ánh mắt A Nhược, lại phát hiện khi nàng ấy nhìn thấy cuốn thẻ tre, hai mắt nàng ấy đã sáng hơn không ít.
A Nhược tinh thần sáng sủa như bây giờ khác hẳn A Nhược ngốc nghếch ngồi nhóm lửa hồi sáng.
“A Tường cô nương, ta có thể xem hiểu!”
So với sổ ghi chép lúc trước của nhà nàng ấy, chút sổ sách nho nhỏ này không đáng kể chút nào.
Lúc nhỏ, nàng ấy đã nghe quen tai, nhìn quen mắt loại công việc này rồi, cũng tiếp xúc với sổ sách từ rất sớm, có thể nói đây là thứ nàng ấy quen thuộc nhất.
Nhưng nghĩ đến đây, nàng ấy cũng nhớ tới người trong nhà mình, cảm xúc lập tức đi xuống không ít, chẳng qua Lê Tường lại không chú ý tới.
Nàng chỉ nghe được tiểu nha đầu này nói nàng ấy hiểu mà thôi.
“Tới tới tới, hiểu được là tốt rồi.”
Lê Tường kéo nàng ấy ngồi xuống trước bàn, đưa cuốn sổ ghi chép nàng sao lại từ hôm qua cho nàng ấy xem.
Kỳ thật, sự khác biệt lớn nhất trong cuốn sổ của nàng và của lão kế toán là nàng phân loại từng mục rất rõ ràng, chứ không phải gộp chung tất cả các khoản vào cùng một chỗ.
Nàng sẽ tách giữa những thứ cần mua cho phòng bếp và doanh thu hàng ngày của tửu lầu. Sau đó nàng lại tách nhỏ mục cần mua ra, rau xanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611574/chuong-574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.