Một đám ăn xong còn không quên m út hai cái trên phần vỏ tôm vừa bóc ra.
Không đến mười lăm phút thời gian, trên mâm chỉ còn lại một chút xíu tỏi băm nhuyễn.
Những người này cũng ăn không ít tỏi nhuyễn!
“Quá thơm, ăn quá ngon!”
“Biểu muội, khẳng định tôm hùm đất này sẽ bán rất chạy cho mà xem!”
Mắt Quan Thúy Nhi sáng lấp lánh, nàng ấy nhìn đ ĩa tôm hùm đất bằng cái nhìn chưa đã thèm. Nàng ấy thật sự ngoài ý muốn, không thể tưởng được, loại tôm vỏ đỏ gặp được rất nhiều ở ngoài ruộng lại có hương vị thơm ngon bậc này.
Trước kia nàng ấy cũng từng được ăn món này rồi, chưa nói tới chuyện khi ăn nó sẽ dính đầy một miệng đất cát tanh hôi, khi ăn xong còn bị tiêu chảy nữa.
Lúc ấy nhà bọn họ đâu có tiền đi xem bệnh, đều phải tự mình chịu đựng vài ngày, cho nên từ lần đó trở đi, nàng ấy không bao giờ dám ăn thêm một lần nào nữa.
Không nghĩ tới, sau khi rửa thật sạch sẽ, xào chúng nó lên sẽ thơm tới mức này.
Bàn tay biểu muội thật sự có năng lực biến những thứ phế phẩm thành bảo vật.
“Nếu mọi người thích ăn, chúng ta lại xào thêm một khay to nữa.”
Lê Tường qua chỗ A Thất và Nhị Sinh lấy thêm nửa chậu tôm hùm đất vừa rửa sạch sẽ rồi mang chúng tới phòng bếp.
Ngày mai bán chủ yếu là món tôm hùm đất xào tỏi nhuyễn và tôm hùm đất tê cay, cho nên hôm nay nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611524/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.