Chương trước
Chương sau
Lạc Trạch áp tải một thuyền tôm vỏ đỏ, thuyền khá nặng nên di chuyển thật chậm, vốn dĩ đoạn đường này chỉ cần hơn nửa canh giờ là tới, vậy mà bọn họ phải dùng hơn một canh giờ.

Sau khi đến bến tàu hắn trực tiếp dùng tiền mướn người dỡ hàng, sau đó lại thuê xe, nhiều hàng hoá như vậy, hắn đâu có ngốc mà tự một mình dọn cả đống trở về?

Chờ tới khi hắn mang theo hai xe tôm vỏ đỏ lớn trở lại tửu lầu, mặt trời đã dần xuống núi.

“Thúy Nhi, mau mở cửa!”

Hắn vừa gọi một tiếng, trong sân đã có người đi ra mở cửa.

Yến Túc nhìn mấy sọt lớn trên xe, hai mắt đều sáng. Tuy không biết Lạc Trạch mang về là thứ gì, nhưng sư phụ đã nói, đó chính là bảo bối có thể giúp tửu lầu bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn này.

“A Thất, Nhị Sinh mau tới đây hỗ trợ chuyển hàng hoá!”

Mấy người bọn họ hăng hái cực kỳ, lập tức đi ra hỗ trợ chuyển hàng hoá vào trong sân.

Lê Tường lật tấm ván gỗ đang lấp kín sọt tre, nhìn đống tôm vỏ đỏ rậm rạp chi chít vẫn rất có tinh thần ở bên trong, cảm thấy rất vui mừng.

“A Túc, ngươi dọn tất cả chậu gỗ lớn trong kho hàng ra đây.”

Nhiều tôm vỏ đỏ như vậy, phải ngâm cẩn thận mới trôi hết bùn đất trên người chúng nó.

Thời tiết hiện giờ vẫn chưa nóng, nếu liên tục cho chỗ tôm vỏ đỏ này ngâm nước, bình thường chúng có thể sống được ba đến năm ngày, cho nên chỉ cần trong trấn, trong thôn có hàng, tửu lầu nhà mình sẽ không cần lo lắng những tháng ngày bó chân buộc tay ấy.

Cục đá to trong lòng Lê Tường đã rơi xuống một nửa, nàng hứng thú bừng bừng cùng mấy người Yến Túc múc nước bỏ đống tôm vỏ đỏ vào trong chậu nuôi dưỡng.

“Sư phụ, mấy thứ này thật sự có thể ăn sao? Ta nhìn chúng nó mà nổi hết da gà.”

Đào Tử cầm lòng không đặng chà xát cánh tay, những con này rậm rạp chi chít, còn kẹp nhau loạn xạ rồi đi tới đi lui, thoạt nhìn quá khiến người khác buồn nôn.

“Đây chính là thứ tốt, chờ ngày mai ta sẽ dạy các ngươi dùng nó làm món ăn, bảo đảm sẽ ngon tới mức các ngươi muốn nuốt đầu lưỡi của chính mình.”

Ở chung với nhau khoảng thời gian khá dài rồi, Lê Tường đã quá am hiểu tính nết của nha đầu Đào Tử này, nàng ấy căn bản không có chút sức chống cự nào với món thịt.

Thịt heo đã vậy, càng đừng nói tới chất thịt của tôm vỏ đỏ kia, vừa dai vừa tươi ngon, có rất ít người không thích chúng nó.

“Đào Tử, lấy bình muối tới đây, mỗi cái chậu cho hai muỗng.”

Đào Tử nghe lời chạy vào phòng bếp ôm bình chạy ra.

“Sư phụ, vì sao cần phải thêm muối?”

Lê Tường cũng không biết nên giải thích cho nàng ấy như thế nào, chỉ có thể nói qua loa: “Bỏ thêm thứ này, có thể khiến tôm hùm đất mau chóng thải sạch bùn đất trong cơ thể chúng nó ra ngoài.”

“Tôm hùm đất?”

“……”

Tại nàng nói nhanh quá, ở bên này người ta gọi nó là tôm vỏ đỏ.

“A, vừa rồi ta nghĩ được một cái tên, dễ nghe hơn tôm vỏ đỏ. Được rồi, vào phòng bếp làm cơm chiều đi, những thứ này cần ngâm lâu một chút, ngày mai mới có thể ăn được.”

Lê Tường đậy cái nắp lên, lại đè thêm một cục đá, đề phòng lũ tôm vỏ đỏ bò ra khỏi chậu.

“A Túc, hôm nay ngươi trở về sớm chút đi, thuận tiện đến Chu Gia Mộc Hành bên kia đặt cho tửu lầu chúng ta một đống chậu gỗ lớn, những con tôm vỏ đỏ này chiếm hết chậu rồi, không đủ chậu để chúng ta ngâm hạt đậu. Mặt khác kêu hắn làm thật nhanh giúp ta mấy cái bàn chải gỗ, ta đã vẽ hình thức đại khái lên thẻ tre rồi, sư phụ Chu nhìn một cái là hiểu.”

“Được rồi sư phụ.”

Yến Túc không ăn cơm chiều, hắn cầm tiền là đi ngay.

Bởi vì Minh Tâm của miếu Huyền Nữ đang ở tửu lầu, cho nên cơm chiều mọi người sẽ làm đồ chay là chủ yếu, Quan Thúy Nhi cũng nhường cho Minh Tâm phòng của mình rồi chuyển vào phòng biểu muội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.