Khi đó nào có ai nghĩ tới, chỉ một năm ngắn ngủn, trong nhà bọn họ lại có biến hoá lớn tới mức này?
Lê Giang ăn một miếng thịt, lại uống một chén rượu, nhưng sau đó hắn lại quay người dùng góc áo lau lau khóe mắt.
Hôm nay hắn đã cúng lão tổ tông nhiều đồ ăn ngon như vậy, chắc chắn bọn họ có thể cảm nhận được sự thành tâm trong lòng hắn.
Các ngài nhất định phải phù hộ nhi tử và nữ nhi nhà ta cả đời trôi chảy.
Nhà Lê Giang là vậy, nhà Quan Phúc cũng không khác là bao.
Mâm cơm tất niên năm ngoái, Quan Phúc còn có thể lên bàn, nhưng Bao thị và nữ nhi chỉ có thể ngồi trong phòng bếp, cơm chiều của hai người ấy chỉ là hạt đậu và nước ấm.
Từ trên xuống dưới những món ăn ngày tết trong nhà đều do hai người ấy nấu nướng, chờ người Quan gia cơm nước xong cũng tới tay hai người ấy dọn dẹp.
Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm còn nhiều hơn trâu, câu này tả hai người thân thiết nhất đời Quan Phúc.
Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm một chút nguyên nhân là hai mẫu nữ bọn họ quá mức yếu đuối.
Bao thị yếu đuối vì không sinh ra nhi tử, Quan Thúy Nhi lại yếu đuối vì từ nhỏ đã bị nãi nãi, đại bá nương chửi rủa khinh nhục.
Bây giờ nhớ lại, thôn Song Khê kia tựa như một cơn ác mộng, mà Lê Tường là vị cứu tinh đã đánh thức người một nhà bọn họ khỏi cơn ác mộng ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611470/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.