Tối hôm nay có không ít người, nhất định phải làm một mâm cơm vô cùng phong phú.
Lê Tường xào một túi hạt dưa to đưa cho Đào Tử, dặn nàng ấy mang đi tặng cho những nhà thương gia cách vách thường lui tới với nhà mình, bảo đảm mỗi nhà đều được một ít. Còn thừa lại để người nhà mình ăn.
“Chỗ cát này dùng xong cứ cất vào ngăn tủ, sau này vẫn còn dùng lại được, các ngươi đừng vứt nó đi nha.”
“Ừm ừm!”
Ba sư đồ Lê Tường đang nói chuyện, Quan Thúy Nhi đã trở lại.
“Biểu muội, buổi tối A Trạch không qua được, hắn nói Trúc Thất và Nhị Sinh vừa vào trong thành không lâu, để hai người bọn họ lẻ loi ăn tết không tốt, hắn muốn qua bên đó cho vui.”
“A, ăn tết bên cạnh huynh đệ, nhưng không cùng tức phụ nha…”
Lê Tường cười cười. Trêu biểu tỷ như vậy nhưng nàng cũng hiểu suy nghĩ của Lạc Trạch.
Nhà mình ăn tết hắn qua đây có thể xem như một nửa thân thích, nhưng hai người Trúc Thất hiển nhiên không thể tới.
Người một nhà đang vui vui vẻ vẻ, bỗng nhiên thêm hai người xa lạ sẽ khiến hai bên đều không được tự nhiên, tách ra là tốt nhất.
Lạc Trạch này cũng rất biết ý.
“Được rồi, tối nay hắn không qua là hắn thiệt. Ta đành phải miễn cưỡng thay hắn ở bên cạnh quan tâm chắc sóc tức phụ của hắn vậy.”
Lúc chỉ có bốn người các nàng ở cạnh nhau, Lê Tường mới nói chuyện không hề để ý gì như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611467/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.