Nàng ấy nói thì nói như thế, thế nhưng chỉ cần tưởng tượng tới hình ảnh mấy người đại bá và nãi nãi bị Lạc Trạch chọc cho tức giận đến mức nổi trận lôi đình nhưng chỉ có thể nghẹn lại, trong lòng nàng ấy lại không tự chủ được dấy lên một đợt sảng khoái vô cùng.
“A Trạch… Cảm ơn ngươi.”
Lạc Trạch tiến lên một bước, cười hỏi: “Chỉ cảm ơn suông thôi sao?”
Vốn dĩ hắn chỉ muốn Thúy Nhi làm một cái túi tiền hoặc là đồ vật nho nhỏ gì đó cảm ơn mình, kết quả hắn không nghĩ tới Thúy Nhi đối diện lại trực tiếp nhón chân thò qua hôn hắn một cái.
“Như vậy đã được chưa!”
Quan Thúy Nhi đỏ mặt y như m.ô.n.g khỉ, ngượng ngùng ghê gớm, nàng ấy hôn hắn một cái rồi vội vàng xuyên qua sân đi về phía cửa sau. Hơn nửa ngày sau Lạc Trạch mới hồi phục lại tinh thần.
“Tại sao chỉ thơm vào má như vậy?”
Lê Tường: “……”
Trời tối đen xì xì, nàng đã phải vất vả làm sổ sách còn bị nhét cho một đống thức ăn chó vào mồm. Quá thảm mà.
Hai người bọn họ đi rồi, Lê Tường mới có thể tập trung tinh thần chép hết số liệu vào thẻ tre của nàng, vừa làm vừa ghi nhớ, nàng đã có thể đưa ra con số tiền lời đại khái của ngày hôm nay.
Từ sau khi khai trương, tửu lầu làm ăn càng ngày càng tốt, từ lúc bắt đầu doanh thu một ngày được hai mươi ngân bối, tới bây giờ đã được chừng 40 ngân bối.
Trừ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611464/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.