“Cả mấy thúc thúc đánh cá ngày thường qua lại thân thiết với nhà chúng ta nữa. Bao nhiêu năm qua, nhà chúng ta nợ bọn họ không ít nhân tình. Chẳng mấy khi mới có dịp trở về, nên mang chút thịt khô lạp xưởng cho bọn họ.”
Lê Tường nhớ kỹ ân, cũng sẽ không quên oán.
“Thế nhưng lần này phụ thân, ngươi và đại ca trở về, khẳng định sẽ có phiền toái không nhỏ.”
Lê Giang còn chưa phản ứng kịp, hắn theo bản năng hỏi sẽ có phiền toái gì.
“Quan gia…”
“……”
Tại sao hắn lại quên đám người này chứ?
Lê Giang thở dài, đúng là ngẫm lại hắn cũng cảm thấy đây là phiền toái không nhỏ.
Nhi tử nhà hắn không chết, nhất định phải dẫn nhi tử về sửa lại gia phải. Bao nhiêu năm nay, nhi tử còn sống sót đã trở thành người lớn như vậy, đám người trong thôn lại không phải mù khẳng định sẽ nhìn thấy rồi truyền ra bên ngoài.
Nói không chừng Quan gia sẽ xông tới dùng lý do ăn mừng để kiếm chút tiền.
Không sợ bọn họ tống tiền, chỉ sợ bọn họ quấn lên người, đám người kia chẳng khác gì keo da chó, cực kỳ khó kéo ra.
“Yên tâm đi, phụ thân sẽ nghĩ cách ứng phó.”
Lê Tường chỉ còn cách gật đầu, cũng chẳng biết nên làm gì.
Sau khi đóng cửa lúc xẩm tối, Lạc Trạch lại tới tửu lầu, tiểu cữu cữu định ngày đính hôn cho hắn và biểu tỷ vào đầu năm mới, một ngày cực kỳ đẹp.
Qua không bao lâu nữa, người này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611446/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.