“Không được, ta ngây người cả ngày trong phòng bếp, trên người đều là khói dầu và mấy thứ dơ bẩn, không thể ôm ngươi.” Lê Tường nhìn Tiểu Uẩn Nhi cất giọng nói.
Lúc trước khi tiểu nha đầu này nghẹn mứt, nàng ấy khóc bù lu bù loa một trận, khiến bộ dạng trở nên cực kỳ hỗn loạn. Nhưng bây giờ đã bình thường lại rồi, hoá ra khuôn mặt nàng ấy thật sự rất đáng yêu.
Lê Tường thích nhất là tiểu manh oa ngoan ngoãn, không ồn ào ầm ĩ như vậy, đáng tiếc trên người nàng rất bẩn.
Dù tiểu nữ hài muốn, chắc gì phụ mẫu tiểu nữ hài này đã đồng ý cho nàng ôm hài tử của bọn họ.
Tiểu Uẩn Nhi có chút không vui bĩu môi, sau đó nàng ấy quay đầu đi nhìn nương của mình.
Lý phu nhân tỉ mỉ đánh giá Lê Tường một phen, cuối cùng nàng ấy cũng nhớ ra vì sao vị cô nương này quen mặt như vậy.
“Lê cô nương! Ngươi chính là vị cô nương cứu Uyển Nhi nhà chúng ta, có phải không?!”
Ngày đó khung cảnh quá mức hỗn loạn, nàng ấy lại quá sợ hãi, chỉ biết nhào vào ôm nữ nhi, bởi vậy trong đầu chỉ còn chút ấn tượng mơ hồ về ân nhân cứu mạng.
Nếu không phải vừa rồi nữ nhi nói hai câu muốn nàng ôm, thanh âm của nàng lại quen thuộc như vậy, chắc chắn nàng ấy cũng nhớ không ra.
“Tướng công! Ngày đó khi đang đi trên đường Uyển Nhi bị nghẹn mứt trong cổ họng, nàng đã được vị Lê cô nương này cứu!”
“Lại có duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611426/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.