Lý phu nhân xoa xoa nước mắt, nàng ấy vội vàng múc một muỗng nữa qua. Lý đại nhân cũng trực tiếp múc thêm một chén canh nữa từ trong bình gốm, bỏ ra bên ngoài để nguội.
Tất cả nguyên liệu trong bát canh đều được thái thật nhỏ, thật mịn, hơn nữa thịt cá cực kỳ non mềm, chẳng cần phải nhai, chỉ cần nhẹ nhàng uống một ngụm là canh chui tọt vào cuống họng.
Không đến thời gian một nén nhang, Tiểu Uẩn Nhi đã ăn xong một chén cá canh rồi.
“Còn muốn ăn không?”
Lý phu nhân lại bưng lên một chén canh khác, thử dò hỏi.
Tiểu Uẩn Nhi do dự một chút, nàng ấy duỗi đầu lại ăn thêm một ngụm nữa rồi mới luyến tiếc lắc đầu nói “Nương, không ăn…”
“No rồi đúng không?”
Lý phu nhân sờ sờ cái bụng có chút căng lên của nữ nhi, lại thấy nàng ấy gật đầu, trong lòng Lý phu nhân cũng biết hiện giờ không nên đút thêm nữa.
Kỳ thật tới bây giờ nữ nhi đã ăn được rất nhiều rồi, cũng không phun ra như lúc trước.
“Tướng công, có phải Uẩn Nhi đã khỏi rồi?”
Lý đại nhân nhìn vẻ mặt đầy kích động của phu nhân, tuy hắn rất muốn nói nữ nhi nhà bọn họ khỏi rồi, nhưng hắn lại sợ bệnh của nữ nhi không đơn giản như vậy.
“Chúng ta cứ đưa Uẩn Nhi trở về nghỉ ngơi trước, đến giờ cơm chúng ta lại đánh giá xem sao.”
Nói xong hắn cầm chén cá canh kia lên nếm thử vài ngụm, hương vị rất phong phú, kích thích cảm giác thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611423/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.