Chương trước
Chương sau
Ba mươi phút sau, Quan Phúc đưa thê tử và Lạc Trạch cũng rời đi. Suy cho cùng cửa hàng thịt hầm vẫn phải mở cửa, vẫn cần mấy người bọn họ ở đó trông coi.

Đám tiểu nhị bận rộn thu dọn trong phòng bếp cũng lục tục rời đi. Rất nhanh sau đó, hậu viện tửu lâu chỉ còn lại một nhà Lê Tường.

Mấy gian nhà đang thắp đèn, dưới ánh đèn lờ mờ lại lộ ra một bầu không khí thật ấm áp.

Hai tỷ muội Đào Tử đi thể nghiệm phòng tắm trước, chỉ cần nhìn thấy ngọn đèn dầu trong phòng tắm cũng biết bên trong có người, sẽ không sợ bị người khác quấy rầy.

“Tỷ, ngươi nhìn mặt đất này kỳ quái vậy, nước chúng ta vừa tắm rửa, rơi xuống bên dưới đã trôi đi đâu mất.”

“Chắc là chảy vào trong sân. Lúc trước sư phụ có nói làm cái gì mà cống thoát nước cho phòng tắm. Bởi vậy dòng nước này sẽ chảy qua sân, giống y hệt nước rửa rau vậy, tự nhiên bên trong sẽ khô mát.”

Đào Tử lau lau tóc, sau một ngày mệt nhọc được tắm nước nóng thật là thoải mái cả người.

Tưởng tượng đến trong phòng còn một chiếc giường thật lớn đang chờ đợi mình, động tác trên tay nàng ấy cũng nhanh hơn rất nhiều.

“Tiểu muội, ngươi nhanh lên, nói không chừng chốc lát nữa sư phụ cũng muốn đi tắm đó.”

“Ta biết rồi!”

Hạnh Tử cầm khăn quấn lấy tóc mình, rồi nhanh nhẹn mặc quần áo vào, lại đổ hết phần nước tắm còn sót lại trong thùng nước, lúc này nàng ấy mới cùng tỷ tỷ rời khỏi phòng tắm.

Bên ngoài rất lạnh, chẳng qua chỉ cần bước vào phòng rồi đóng cửa lại, cả người sẽ lập tức ấm áp ngay.

Hai nàng tắm xong rồi, Quan Thúy Nhi cũng lấy nước ấm đơn giản tắm qua một chút, người một nhà thay phiên tắm rửa, Lê Tường là người cuối cùng bước vào.

Nàng đang tắm được một nửa bỗng nghe thấy thanh âm đại tẩu ở bên ngoài, xem ra nàng ấy vừa tỉnh lại.

Kim Vân Châu rất hưng phấn, nàng ấy đang kéo trượng phu nhà mình, nhất quyết đòi đi tìm tiểu muội.

“A Trạch ngươi không biết đâu, cái gối đầu kia ôm vào người cực kỳ thoải mái. Phía trước có dựa, đằng sau cũng có dựa, cả người đều có thể thả lỏng ra, ta cũng không biết tại sao mình cứ vậy mà ngủ thiếp đi rồi. Tiểu muội thật là lợi hại, ta phải đi cảm ơn nàng.”

“Tiểu muội đang tắm mà, ngươi đợi chút.”

Lê Trạch nhìn vẻ mặt nàng ấy chỉ hận không thể ôm theo cái gối đầu lớn đó đi khắp nơi để ca ngợi… không hiểu sao trong lòng có hơi ghen tỵ.

“Trước kia mỗi tối ngươi đều ôm ta ngủ.”

“Ngươi đâu có mềm như gối ôm, ôm vào người cộm muốn chết.”

“……”

Càng nghe càng khó chịu hơn.

Lê Trạch cảm giác lúc này hắn chẳng khác gì một phi tần đã thất sủng.

“Đại ca đại tẩu, hai người tìm ta ư?”

Lê Tường bưng chậu ra, trên tóc nàng còn mang theo hơi ẩm.

Kim Vân Châu lập tức tiến lên thân mật kéo nàng cùng quay lại phòng bọn họ, ném Lê Trạch ở phía sau với trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Trước kia hắn còn lo lắng thê tử và phụ mẫu tiểu muội ở chung một chỗ không tốt, hiện tại thì hay rồi, đám người bọn họ ở chung quá tốt, còn hắn lại thất sủng.

“Đại ca, trong phòng bếp còn một nồi canh ta hầm đó, phiền ngươi bưng qua đây một chút.”

“A! Đã biết!”

Lê Trạch chấp nhận số phận đi làm cu li.

Kim Vân Châu ngủ một giấc, những đồ ăn hồi tối đã được tiêu hoá không ít, nàng ấy vừa nghe có canh, nước miếng đã không nhịn được chảy ra rồi.

Canh tiểu muội nàng làm chắc chắn không giống canh đám đầu bếp khác nấu.

Ngay khi bưng bát canh trên tay, nàng ấy cũng không nhận ra đây là món canh gì, bởi vì có vài dạng nguyên liệu nấu ăn nàng ấy không biết.

“Tiểu muội, ta biết xương sườn này, ta cũng biết nấm đông cô, nhưng cái viên tròn tròn này là thứ gì vậy?”

Lê Tường đứng hơi xa nàng ấy một chút, nàng sợ lúc mình lau tóc, nước sẽ b.ắ.n vào chén của nàng ấy, nhưng nghe nàng ấy hỏi, nàng vẫn nhận ngay ra nó là thứ gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.