“Có phải là xe ngựa của Hà gia không? Hồi nãy ta chỉ lo dỗ dành Uẩn Tỷ Nhi chưa có nói lời cảm tạ người ta thật tử tế. Quá là thất lễ rồi, ơn cứu mạng nên tới tận cửa mới phải.”
Tinh thần phụ nhân có chút mệt mỏi, nàng ấy chỉ dặn dò nha hoàn bên người chốc lát nữa nhớ đi hỏi thăm kĩ càng, sau đó đã ngủ thiếp đi rồi.
Ba mươi phút sau, xe ngựa ngừng lại dưới chân núi Huyền Nữ.
Lê Tường nhìn dải cầu thang bằng đá thật dài vắt ngang sườn núi kia, quả thực vô cùng tuyệt vọng.
“Chúng ta phải leo lên trên đó ư?”
Muốn leo lên tới nơi cũng phải leo nửa canh giờ đó!
Vẻ mặt tiêu đầu Sài vui vẻ như xem kịch.
“Núi Huyền Nữ không cho phép xuất hiện kiệu, vì biểu lộ sự thành kính trong lòng nhất định phải tự mình đi từng bước một.”
Quan thị chưa từng thấy cầu thang đá nào lớn như vậy, ngược lại bà lại cảm thấy có chút nóng lòng muốn thử.
“Nghe nói người thường xuyên lên núi Huyền Nữ bái phúc cầu nguyện sẽ rất linh nghiệm, đặc biệt là cầu thân thể khỏe mạnh.Tường Nhi, chúng ta đi thôi.”
Lê Tường: “……”
Cầu thang bằng đá lớn như vậy, tới tới lui lui cần phải leo vài lần, hiển nhiên là thân thể tốt rồi.
“Đi thôi đi thôi.”
Ba người men theo con đường dẫn lên núi, sau đó tới chân cầu thang bằng đá, tiếp tục leo lên.
Tiêu đầu Sài lấy cớ phải ở lại trông xe ngựa, không đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611385/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.