“Khá nhiều là nhiều bao nhiêu?”
Lê Tường nhìn ánh mắt đầy chờ mong của hai huynh muội kia, bỗng dưng nàng cảm thấy vừa xót xa, lại vừa buồn cười. Chẳng biết đã bao lâu rồi bọn họ không bán được hàng?
“Bàn ghế đủ cho tửu lâu ba tầng, gia cụ đủ cho năm gian nhà ở, còn tủ bát lớn trong phòng bếp, bao gồm một ít thau tắm, nôi cho hài tử vân vân.”
Chu Tiến Bảo nghe xong liền hít hà một hơi.
“Bàn ghế đủ cho tửu lâu ba tầng, gia cụ đủ cho năm gian nhà ở? Ngươi nghiêm túc chứ?!”
“Dĩ nhiên là nghiêm túc, ta đã quan sát tay nghề của ngươi rồi, rất không tồi, hơn nữa còn cực kỳ sáng tạo. Đã vậy, ta còn phát hiện ra khi ngươi làm gia cụ, rất thích dùng kết cấu mộng và lỗ mộng, vừa chắc chắn vừa đẹp. Có điều……”
Lê Tường nhìn khoảng sân trống rỗng bên ngoài Chu Thị Mộc Tài Hành, nàng lập tức nhíu nhíu mày.
“Ngươi chỉ có một mình ư? Nếu vậy chỉ sợ không làm nổi?”
Chu Tiến Bảo sợ đơn hàng này vuột mất, vì vậy hắn lập tức phủ nhận: “Không không không, đâu phải chỉ có một mình ta. Nhà ta còn phụ thân ta, đại bá ta và ba thúc thúc nữa, lại thêm vài người đường huynh đệ cơ. Chẳng qua những lúc trong nhà không có đơn đặt hàng, bọn họ sẽ ra bên ngoài bày quán diễn xiếc kiếm tiền. Lê cô nương, nếu ngươi thật sự muốn đặt gia cụ của Chu thị chúng ta, bọn họ sẽ trở về!”
Chu Châu ngồi bên cạnh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611360/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.