Trong lòng Lê Tường cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vừa rồi lúc ở trên lầu, nàng đã thương lượng xong với đại ca nhà mình rồi, chuyển Cửu Phúc trà lâu thành tửu lầu, đại ca bỏ địa điểm làm kinh doanh, nàng bỏ tay nghề.
Chín phần tiền lời sẽ do hắn và nàng chia đều, còn một phần khác là phúc lợi cho nhân viên tửu lầu.
“Chưởng quầy Miêu, tửu lầu này đã thuộc về ta sáu năm rồi, nhưng trong sáu năm này ta đều làm chưởng quầy phủi tay, hoàn toàn dựa vào một mình ngươi vất vả kinh doanh, công lao rất lớn. Cho nên, ta và tiểu muội đã thương lượng, quyết định ngoại trừ tiền công hàng tháng trả cho ngươi, sẽ cho ngươi thêm nửa phần trong tổng số mười phần lợi nhuận hàng tháng của tửu lầu, hàng năm cũng được chia hoa hồng nữa.”
Còn có chuyện tốt bậc này ư!
Chưởng quầy Miêu cả kinh tới mức miệng không khép nổi nữa, hắn lại cẩn thận nhìn ánh mắt khẳng định của chủ nhân một lần nữa, sau đó suýt thì ôm miệng bật khóc.
Ngần ấy năm, chủ nhân đều không thèm chú ý tới trà lâu, ngoại trừ nửa năm kiểm tra sổ sách một lần, cũng chỉ có lúc lấy tiền mới nói với hắn một hai câu, mỗi lần kết toán tiền trà lâu chỉ được mười mấy, hai mươi ngân bối, trong khi những cửa hàng, thôn trang khác lại là từ mấy trăm ngân bối trở lên, từ trước tới nay, hắn đúng là chưa bao giờ dám đứng cùng đám người kia.
Cho nên sau này khi gặp gỡ Lê Tường, hắn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611347/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.