“Tam chưởng quầy, có phải chúng quá nhỏ hay không? Ăn một miếng vào miệng chẳng thấm tháp gì.”
Lê Tường: “……”
“Cứ quay về công việc xoa viên bột của ngươi đi. Nhanh lên, chờ nước sôi ta cần dùng tới rồi.”
Lê Tường nhóm lửa lên, đổ nước vào phân nửa thùng sắt lớn, sau đó nàng trực tiếp đun sôi nước trong nồi, chỉ chờ nước sôi sẽ bỏ bánh trôi vào. Ngay lúc đang đun nước, nàng lại bỏ vào trong đó một chút cẩu kỷ.
Người ở hai bệ bếp gần đó đều nhìn thấy động tác của nàng, có điều bọn họ lại không biết nàng đang nấu cái gì.
Trước nay, cẩu kỷ luôn được dùng để hầm canh, mấy người đó chưa từng thấy ai trực tiếp ném chúng vào nồi sắt như vậy.
“Cắt, đúng là Cẩm Thực Đường đã xuống dốc rồi, bất cứ ai cũng dám đưa tới Đông Hoa.”
“Lần sau, chỉ sợ tư cách tới đây cũng không có, ha ha ha ha……”
“Quá đáng thương.”
Nghe xong những lời chế nhạo kia, trong lòng Yến Túc cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
“Tam chưởng quầy……”
“Làm tốt chuyện trên tay ngươi đi, không cần quan tâm người khác nói cái gì.”
Chắc hẳn đám người kiêu ngạo tự cao kia chưa từng biết tới hai từ ‘vả mặt’, không sao, hôm nay để nàng dạy cho bọn họ hai từ đó.
“Yến Túc, số lượng viên tròn đủ rồi đấy, mau mang qua đây.”
Lê Tường kêu một tiếng, Yến Túc lập tức cầm cái mẹt đựng đầy những viên bột tròn nhỏ qua.
Tuy viên bột tròn đựng đầy cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611319/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.