Tuy hắn không xem qua tờ khế ước mà chưởng quầy Miêu ký với Lê Tường, nhưng hắn biết trà lâu bọn họ đã dùng 50 ngân bối mua công thức đó về. Lúc ấy hắn còn khen mắt chưởng quầy Miêu sáng như đuốc.
Bây giờ thì xấu hổ rồi, đã gặp người bán, còn ở ngay trước mặt nàng hét giá 3000. Khó trách vừa rồi nàng lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn. Đúng là đoạt đồ ăn của nàng mà.
“Thiếu đông gia……”
Khương Mẫn khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, hắn đã phát hiện ra không khí trong phòng không đúng lắm.
“Ngươi đi xuống đi, vào trong phòng bếp làm tất cả những loại bánh bao ngươi biết.”
“Được……”
Vu Cẩm Đường vội vàng đứng dậy dẫn Khương Mẫn vào phòng bếp, dọc theo đường đi lão muốn nhân tiện hỏi thăm xem rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Lão vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Lê Tường và Liễu Hoài Chi, không khí càng thêm xấu hổ. Vẫn là Liễu Hoài Chi không nhịn được đã mở miệng trước.
“Thật là ngượng ngùng, Lê cô nương, ta không biết ngươi chính là người bán công thức cho Cửu Phúc trà lâu.”
Lê Tường than một tiếng.
“Không biết thì như thế nào, mà biết thì như thế nào. Nói gì thì nói, ta đã bán cho các ngươi, các ngươi mang nó đi bán mấy ngàn mấy vạn ngân bối cũng không liên quan gì tới ta.”
Nghe giọng nói chua lòm của nàng, còn dám nói không có việc gì. Không biết tại sao, bỗng dưng Liễu Hoài Chi lại muốn bật cười.
“Công thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611302/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.