Có thể nói là việc nặng nhọc nào Lạc Trạch cũng tranh làm cả. Sợ bà ngồi dưới lầu không thoải mái, hắn còn mang gối đầu của mình ra lót eo cho bà.
Đặc biệt là thời điểm nữ nhi của họ tới đưa cơm.
Vẻ vui mừng hiện rõ trong mắt hắn, làm sao lừa được ai chứ?
Từ khi biết phụ mẫu của Lạc Trạch đều qua đời cả, Bao thị đã bắt đầu động tâm tư. Bà ấy đã chịu khổ cả nửa đời người chính vì phải ở nhà trượng phu. Nói một câu cực kỳ bất hiếu, nhưng lại chân thật nhất, bà ấy nằm mơ cũng muốn mình không có công công bà bà.
Nữ nhi của mình thì mình thương, bây giờ Thuý Nhi đã kiếm được tiền, nàng ấy là một cô nương thật tốt, cần gì phải gả cho nhà người ta, qua đó làm trâu làm ngựa.
Lạc Trạch nghèo thì nghèo thật, nhưng gia đình của hắn đơn giản không có trói buộc, rất phù hợp với hình tượng trong suy nghĩ của bà. Đương nhiên quan trọng nhất chính là, Bao thị phát hiện ra nữ nhi của mình cũng có hảo cảm với Lạc Trạch kia.
“A Trạch có ý với Thuý Nhi nhà ta, Thuý Nhi dường như cũng có chút ý tứ với hắn. Hai hài tử này đều nguyện ý, ngươi đừng có mù quáng tham gia vào chuyện này nữa. Sớm ngày mai, ngươi trở về trấn trên hỏi thăm một chút, nếu những lời hắn nói là sự thật, đến lúc đó, chúng ta lại bàn tới vấn đề này sau.”
Quan Phúc: “……”
Tại sao bỗng dưng hắn có cảm giác mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611261/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.