“Có thể ăn là được. Nếu ngươi thích ăn, mỗi ngày ta đi mua cho ngươi!”
Kim Vân Châu không nhịn cười.
“Đâu cần phải ngày nào cũng đi mua. Lang trung đã nói rồi, tình trạng nôn ói của ta đại khái chỉ cần một, hai tháng nữa sẽ chuyển biến tốt đẹp.”
Người mang thai, nhất định phải ăn những món bổ dưỡng. Chờ sau khi nàng ấy không còn nôn ói nghiêm trọng nữa, hắn sẽ bồi bổ lại hết.
Hai người đang nói chuyện, Kim Hoa đã nấu xong một chén bưng tới.
“Kim Hoa, không phải ngươi nói đi mua sao? Tại sao hồi nãy lại bảo ngươi đi nấu?”
“Chuyện này ư? Tiểu thư không biết rồi. Những cái hoành thánh kia, Lê cô nương đã gói xong hết rồi, nhưng nàng nói nếu nấu chín mang về sẽ không ăn được nữa. Vì vậy nàng mới dạy nô tỳ làm canh súp, chờ lúc trở về chỉ cần nấu chín hoành thánh là ăn được. Chẳng qua ăn hết chén này là hết hoành thánh rồi, chờ muộn hơn chút nữa, nô tỳ lại qua chỗ nàng mua một ít trở về. Buổi tối, bất cứ lúc nào tiểu thư muốn ăn, nô tỳ sẽ nấu.”
“Hoá ra là như thế, Lê cô nương kia đúng là một người thần kỳ.”
Kim Vân Châu sung sướng uống một ngụm canh, lại từ tốn ăn hết một chén hoành thánh nữa.
“Haizz…… Đã lâu rồi mới có lại cảm giác bụng của mình no căng.”
Nàng đang muốn vỗ vỗ bụng, lại đột nhiên nghĩ tới bản thân mình đang mang thai, vì vậy vội vàng đổi thành sờ sờ. Liễu Hoài Chi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611255/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.