Chờ tới khi người của Bạch gia tới đây lấy hàng, Lê Tường lại qua nói chuyện với Bạch lão bản về biện pháp nàng nghĩ ra hồi tối hôm qua.
Ngay lúc đang đứng chờ người ta đến, đột nhiên nàng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đi về bên này từ ngay đoạn giao lộ không xa.
Ngũ Thừa Phong? Sớm như vậy hắn tới đây làm gì?
“Tương nha đầu, sớm như vậy các ngươi đã mở cửa ư?”
“Đúng rồi, chúng ta cần phải tới chợ bán thức ăn sớm một chút để mua nguyên liệu nấu ăn mang về. Ngươi tới đây ăn sáng ư?”
Ngũ Thừa Phong có chút ngượng ngùng nhéo nhéo lỗ tai, lại lắc đầu nói không phải. Rõ ràng khi ra cửa hắn còn cảm thấy mọi chuyện rất dễ dàng, vậy mà khi thấy người rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Lúc này Quan thị cũng nghe được động tĩnh bên ngoài nên bước ra.
“Là tứ oa ư? Vào ngồi đi. Có phải muốn qua đây ăn sáng không?”
Ngũ Thừa Phong đang muốn nói hắn đã ăn rồi, nhưng bụng hắn đúng là chẳng nể mặt chủ nhân gì hết, hắn chưa kịp nói gì, nó đã phản đối trước rồi. Cũng vì vậy, hắn không dám nói dối nữa, đành phải trả lời thành thật là chưa ăn sáng.
“Vậy vào trong này ăn chút gì đi, Đại Giang thúc của ngươi đi mua đồ ăn rồi. Một lát nữa sẽ trở về.”
Quan thị căn bản không ngờ nổi rằng Ngũ Thừa Phong tới đây tìm nữ nhi của bà.
“Tương Nhi, ta thấy vỏ bánh còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611216/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.