Lê Tường không dám chiếm lợi của phu nhân như vậy.
Liễu Kiều không để bụng, lại tự mình nhón một trái đưa tới miệng nàng.
“Cái này là người khác mang qua cho ta, ăn hay không ăn cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ta. Lại nói, một mình ta đâu ăn hết nhiều như vậy.”
Lê Tường nhìn theo ngón tay tiểu tiên nữ, vừa thấy, nàng đã hít hà một hơi.
Gia hoả kia chơi lớn rồi, mang tới cả một thùng! Ít nhất cũng được 50 cân!
Quá giàu có!
Không cần phải nói, người kia chắc chắn là Tần Lục Gia.
“Thanh Chi……”
Liễu Kiều nhẹ giọng hô một tiếng, Thanh Chi ở dưới lầu thoáng một cái đã xuất hiện ở cửa. Nàng ấy ném cho Lê Tường một ánh mắt đầy vẻ cảm kích, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Phu nhân có gì cần sai bảo ạ?”
“Đi rửa một rổ dâu tây, chia cho hai nhà hộ vệ ‘trông coi’ bên cạnh. Người ta vất vả nhiều như thế, ăn của hắn một chút dâu tây là chuyện bình thường.”
“Phu nhân…… Dâu tây rất quý……”
Đầy mặt Thanh Chi đều viết hai chữ đau lòng, nhưng nàng ấy càng đau lòng Liễu Kiều càng muốn nàng ấy làm như vậy.
“Ngươi ở đây chỉ với một mục đích duy nhất là nghe lời ta, nếu ta không sai bảo được ngươi, vậy ngày mai ngươi đừng tới nữa, đổi một người biết nghe lời tới đây.”
Liễu Kiều vừa dứt lời, Thanh Chi vừa nãy còn trưng ra vẻ mặt đau lòng xót ruột đã lập tức mang một cái rổ tới, sau đó thay một vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611184/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.