Nếu lớp màng bên ngoài bị thủng, khi làm lạp xưởng sẽ bị rò rỉ, việc này làm cho Lê Tường quá mệt mỏi rồi.
Muốn ăn một miếng ngon sao mà khó khăn quá……
Một trăm cân thịt, nội tạng heo chiếm chừng một nửa, đó là không tính tới đống ruột non trong tay Lê Tường, vì lẽ đó, hai người kia cần hơn một canh giờ mới rửa sạch được đống nội tạng heo đó.
Có hai nhân viên lâm thời đúng là tốt, vừa không chậm trễ chuyện làm ăn trong tiệm, lại có thể xử lý sạch sẽ đống thịt kia.
Rất nhanh đã tới xẩm tối, cuối cùng cũng nhổ sạch lông trên thịt ba chỉ. Gần hai canh giờ, Lê Tường cũng tính tròn lên là hai canh giờ, sau đó trả cho mỗi người 40 đồng bối.
Vốn dĩ hai người kia còn đang ôm tâm tư hoài nghi, nhưng thấy việc thật, tiền thật, bọn họ lập tức vui vẻ liên tiếp nói lời cảm tạ.
Sau khi hai người bọn họ để lại địa chỉ đã rời đi, cũng may, hai người đều là dân cư sống gần nơi này, nếu lần sau Lê Tường cần người, có thể trực tiếp đi tìm.
“Tương Nhi, một trăm cân thịt hầm này, nếu Bạch gia huynh đệ cầm đi bán không hết thì làm sao bây giờ? Có thể trả lại chúng ta hay không?”
Lê Giang tương đối lo lắng về vấn đề này.
“Phụ thân, ngươi nghĩ nhiều vậy làm gì. Làm gì có chuyện sẽ bán không hết chứ? Tiệm của chúng ta nhỏ như vậy, nhưng một ngày cũng có thể bán hết ba, bốn mươi cân. Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611180/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.